Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 168: Cần hỗ trợ

Ngay lập tức, Trần Phi nhìn thấy Tiểu Y tiến lên giơ tay chém xuống, cắt đuôi con bọ cạp độc, mở hộp của mình ra, lấy dụng cụ ra và bắt đầu thu thập nọc độc trong đuôi con bọ cạp. Điều này làm cho Trần Phi nghẹn họng nhìn trân trối, không ngờ cô gái này lại mạnh mẽ như vậy.
“Hừ, đừng cho là lời nói trước đó của tôi là nói đùa a, tôi thế nhưng thật có thể hạ độc đó.” Tiểu Y Tiên nhăn mũi nói.
Trần Phi nằm xuống nghỉ ngơi, nhẹ giọng nói: "Đúng vậy, cô còn thể bôi độc vào chân, làm gì có chỗ nào không có độc? Có lẽ chỗ hôm qua ngồi lên mặt tôi, cũng có độc cũng nên a."
"A a a! Đội trưởng, em rất muốn hạ độc chết hắn!!"
Tiểu Y bắt đầu phát điên, cầm chai thủy tinh nhỏ chứa đầy độc tố, mong muốn nhét nó vào miệng Trần Phi.
"Trước tiên nói rõ ràng, đến cùng đêm qua xảy ra chuyện gì."
Đường Ngạo Sương lại nắm bắt cơ hội, ánh mắt bát quái dò hỏi.
Bất quá, cô đã đem tâm tư bát quái này che giấu rất kĩ, thoạt nhìn có vẻ quan tâm đến Tiểu Y nhưng thật ra là muốn biết chuyện gì đã xảy ra giữa cô ấy và Trần Phi. Nếu như hỏi trực tiếp, hoàn toàn không phù hợp với hình tượng cao ngạo lạnh lùng của Đường Ngạo Sương.
"Không có, không có gì!"
Tiểu Y nghe vậy, khuôn mặt lập tức đỏ lên, liền đem thuốc độc thu hồi, ngáp một cái rồi ngã xuống hố giả vờ ngủ.
Đường Ngạo Sương vô cùng khó chịu, nhưng là hỏi cũng không được, chỉ có thể nhịn không được tò mò bắt đầu nghỉ ngơi.
Khoảng hai giờ sau, khi mặt trời dần chuyển về hướng Tây, Trần Phi gọi hai người dậy chuẩn bị lên đường.
Nhưng Tiểu Y vừa đứng lên, cả người liền ngã sang một bên!
Trần Phi và Đường Ngạo Sương lập tức giật mình, nhanh chóng đỡ Tiểu Y lên.
"Em không sao, chỉ là đột nhiên mất đi sức lực..."
Tiểu Y yếu ớt nói, nhìn mặt vô cùng nhợt nhạt.
"Đây là thiếu năng lượng. Ăn xong cây xương rồng bà, mặc dù cảm giác thèm ăn bị kìm hãm, nhưng chúng ta vẫn phải ăn. Chúng ta phải lên đường ngay lập tức, nếu không tìm được gì ăn sẽ rất nguy hiểm. Với lại chúng ta cũng cần phải bổ sung nước. ”Trần Phi nói với Đường Ngạo Sương.
"n! Tiểu Y, chịu đựng."
Đường Ngạo Sương đỡ lấy Tiểu Y, khích lệ nói.
Nhưng trong lòng cực kỳ thấp thỏm, bởi vì nhìn chung quanh, ngoại trừ cát, không có cái gì ăn.
Trần Phi cũng chăm chú nhìn, sau khi đi về phía trước gần nửa giờ, Trần Phi hai mắt đột nhiên tỏa sáng.
Có một cây xương rồng khác ở đằng kia, Trần Phi vội vàng chạy tới.
“Cẩn thận, một số trong số chúng là một cành, rất độc, không được chạm vào chúng. Chất lỏng màu trắng có thể gây mù mắt, rất độc.” Tiểu Y yếu ớt dặn dò.
"Biết rồi, yên tâm đi."
Trần Phi gật đầu, trước đây hắn đã từng dùng thứ này đối phó rất nhiều cướp biển, đương nhiên biết nó có độc. Tiểu Y này, dường như đối với bất kỳ độc vật gì đều rất quen thuộc.
"Tôi muốn chính cây xương rồng này."
Trần Phi chỉ vào một cây xương rồng trông rất nhỏ với một lớp lông xù dưới lớp gai lớn trên bề mặt, "Đây là cây xương rồng lê gai, chứa tám phần là nước và hai phần đường mía, có thể bổ sung năng lượng và nước. Ha ha, chúng ta được cứu rồi."
Nghe thấy lời nói của Trần Phi, đôi mắt của hai cô gái sáng lên một tia hy vọng.
Trần Phi cẩn thận cắt bỏ tất cả những chiếc gai lớn nhỏ trên bề mặt, chiếc gai lớn này tốt hơn và có thể đề phòng được. Nhưng những chiếc gai nhỏ đó giống như những sợi lông tơ, nhìn qua thì không có vẻ gì là đe dọa, nhưng khi chạm vào da, chúng đều chui vào trong tay, rất khó để rút ra ngoài.
Sau khi cắt ra một miếng thịt xương rồng, Trần Phi vội vàng đưa cho Tiểu Y, lúc này cô là người cần nó nhất.
Tiểu Y há miệng nhỏ, cau mày đem thịt cây giật lấy, đang định nhịn đắng nuốt xuống nhưng lại sững sờ, cô phát hiện cùi không có vị đắng gì cả! Lúc này liền vui sướng nhai nhai nhấm nuốt.
"Ăn ngon a!"
Tuy không đặc biệt ngọt, vị như dưa chuột nóng hổi nhưng lại có chút ngọt nhẹ, sau cùng có chứa đường mía, ăn có vị giòn, nhiều nước, vô cùng hưởng thụ.
Đường Ngạo Sương thấy Tiểu Y đã bình phục một chút, liền thở phào nhẹ nhõm. Cả ba người trốn sau một tảng đá lớn, vừa cản ánh sáng mặt trời vừa ăn hết phần xương rồng lê gai có thể ăn được trong mảnh xương rồng này.
Đường mía có thể bổ sung năng lượng vào thời điểm quan trọng, lại được bổ sung đầy đủ nước, ba người thần sắc vốn dĩ uể oải, đều trở nên sống lại.
"Đám súc sinh kia lại đuổi tới!"
Tiểu Y dùng ống nhòm nhìn lại, Gade và người của hắn vẫn đang đuổi theo, trong lòng vô cùng tức giận, nhưng cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục bỏ chạy.
"Đừng lo lắng, tất cả bọn chúng sẽ chết trong sa mạc này."
Trần Phi đứng ở chỗ cao, liếc nhìn địa hình xa xôi, lạnh lùng nói.
Vị trí của thợ săn và con mồi có thể được thay đổi bất cứ lúc nào. Trần Phi cho tới bây giờ không bao giờ chịu mãi làm con mồi. Mặc kệ ở đâu, Trần Phi đều sẽ nghĩ đến việc hoán đổi vị trí! Bây giờ cũng không ngoại lệ.
“Bọn chúng có hơn năm trăm người, chúng ta không thể làm gì được.” Tiểu Y cay đắng nói.
Sức mạnh của một thợ săn tiền thưởng cấp cao không phải là đối đầu trực diện, mà là ám sát có kế hoạch. Tất cả đều chỉ là con người, không thể lấy một địch trăm.
"Tôi nói có thể là có thể, không đến mức toàn diệt, nhưng cũng có thể khiến bọn chúng chết hơn nửa!"
Trần Phi vẻ mặt dữ tợn, nói xong lại đi về phía trước.
Tiểu Y bị biểu hiện của Trần Phi dọa sợ, nhất thời quên cả cử động.
Đường Ngạo Sương giật mình, cảm nhận được khí thế của Trần Phi, trong lòng tràn đầy tò mò. Chàng trai này sẽ dùng phương pháp gì để đối phó với hàng trăm tên cướp biển trên sa mạc này? Cô rất muốn chứng kiến! Liền lôi kéo Tiểu Y, nhanh chóng đi theo Trần Phi.
Đi được một buổi chiều, cho đến khi mặt trời sắp xuống núi, ba người Trần Phi mới dừng lại, đi đến dưới một thân cây.
Năng lượng đã được bổ sung từ việc ăn cây xương rồng lê gai trước đó đã sớm tiêu sạch. Trên đường đi cũng không có gì để bổ sung, năng lượng của cả ba cạn kiệt gần như không còn. Nhất định phải được bổ sung mới có thể tiếp tục lên đường.
Tiểu Y chỉ vào một trong những cái cây và cảnh báo: "Cây này trông giống quả bơ, không được hái. Chỉ là ngoại hình rất giống mà thôi. Nó được gọi là dưa sừng. Ở trong chứa chất lỏng màu trắng, rất độc, ăn vào sẽ xảy ra chuyện, nếu đụng phải mắt rất có thể sẽ bị mù. "
"n, cảm ơn vì đã nhắc nhở."
Trần Phi thực sự đã sớm nhận ra điều đó, nhưng cho cô ấy một cơ hội biểu hiện đi.
Hắn chỉ vào một cây khác cao gần chục mét, nhìn lên quả bên trên rồi nói: "Thứ mà tôi muốn hái là quả từ cây này. Quả này gọi là quả chà là, chứa nhiều đường, khoáng chất và vitamin C, v.v… Rất tốt để bổ sung lượng muối mà chúng ta bị mất. "
Đây chính là những cái cây mà hắn đã gặp trên hoang đảo trước đây. Không ngờ tới sẽ gặp lại ở đây, cây chà là mọc trên sa mạc càng đơm hoa kết trái hơn trước đó.
"Rất nhiều đường? Được rồi, nhanh lên hái đi! Có muốn chúng ta giúp không? Cây này khá cao. Hơn nữa vỏ cây rất lỏng lẻo, muốn leo lên không dễ a?" Tiểu Y ngẩng đầu nhìn một chút, nói.
"Cần hỗ trợ, đưa tất chân của cô cho tôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận