Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 167: Kiến thức của Tiểu Y

Đường Ngạo Sương và Tiểu Y dần buông xuống sự rụt rè.
Hơn nữa, không phải chỉ có Trần Phi, sau khi uống vài ngụm, Trần Phi đều đưa ống hút tới. Cả hai cô gái cũng ngừng nhăn nhó và thay phiên nhau uống nước. Khi tất cả đã no nước, Trần Phi lại ngâm quần áo của mình, sau đó tiếp tục quấn lên đầu.
Mồ hôi trên quần áo, sau khi trải qua một giờ dưới ánh nắng, đã sớm hong khô. Đường Ngạo Sương cùng Tiểu Y cũng làm theo.
"Nào, đóng gói thêm một ít nước rồi chuẩn bị xuất phát. Bọn cướp biển đoán chừng sắp đuổi tới rồi." Trần Phi nói.
Đường Ngạo Sương trên người mang theo một chiếc ấm nhỏ bằng sắt. Tuy chỉ chứa được một lít nước nhưng mỗi giọt nước trong sa mạc đều quý đến mức có thể cứu mạng, quý hơn vàng gấp trăm lần.
"Tốt."
Nghe vậy, Đường Ngạo Sương nằm sấp xuống, đầu tiên dùng ống hút hút nước, sau đó nhổ vào ấm. Nếu là trước đây, cô nhất định sẽ cảm thấy làm như vậy rất ghê tởm, khó coi, nhưng hiện tại lại vô cùng lãnh đạm. Con người là sinh vật thích ứng rất mạnh.
Tuy nhiên nghĩ đến sau này Trần Phi sẽ uống thứ nước này, trong lòng vẫn có chút xấu hổ, nhưng cũng không có biểu hiện ra ngoài.
Trần Phi từ xa nhìn thấy những bóng dáng dày đặc của cướp biển đang đi về phía bên này, lúc này Đường Ngạo Sương cũng đã thu thập tất cả nước. Cả ba lập tức xuất phát.
“Theo bản đồ, nếu chúng ta cứ đi trên một đường thẳng, sẽ có thể ra khỏi sa mạc và đến bờ biển trong vòng hai ngày.” Đường Ngạo Sương nói.
“Cô có bản đồ?” Trần Phi khó hiểu, cũng chưa từng thấy cô lấy ra.
"Hừ, cậu không biết điều này, đúng không? Đội trưởng của chúng tôi chính là một bản đồ sống. Chỉ cần nhìn vào bản đồ một lần trước khi hành động, liền có thể ngay lập tức ghi nhớ nó trong đầu!" Tiểu Y mặc dù thổi phồng Đường Ngạo Sương, nhưng lời nói lại là thật.
"Hai ngày a, chút nước này không chèo chuống được, còn cần đồ ăn."
Trần Phi đi phía trước, trong đầu thầm nghĩ, làm sao sống sót qua hai trong ngày sa mạc này. Cách tốt nhất, trong quá trình chạy trốn có thể giải quyết một vài tên cướp biển, mới có thể trụ được.
Đám cướp biển tuy rất mệt nhưng cũng có lợi thế, dù sao bọn chúng cũng biết sa mạc rất nguy hiểm, nhất định sẽ mang theo nước và thức ăn, về phương diện này thì bọn chúng phải hơn đám người Trần Phi.
"Đội trưởng, em đói quá."
Tiểu Y uống no nước, liền cảm thấy dạ dày của mình trống rỗng. Đã hơn một ngày không ăn gì, bây giờ nhu cầu bổ sung năng lượng là rất cấp bách.
"Kiên trì."
Đường Ngạo Sương lại không giỏi trong khoản an ủi, đối với cô mà nói, bất luận tình cảnh nào cũng chỉ có hai chữ, kiên trì!
Nhưng thấy tình hình của Tiểu Y không được tốt lắm, liền tiến tới hỏi Trần Phi, "Trần Phi, cậu thử nghĩ cách xem, kiếm được gì ăn không?"
Đối với cô, sa mạc hoàn toàn xa lạ, không biết làm thế nào để kiếm được đồ ăn, lúc này cũng chỉ có thể dựa dẫm vào Trần Phi.
Đường Ngạo Sương trong lòng cảm thấy bất lực, trước đây cô chưa từng thụ động, phải đi cầu người. Thế nhưng, tại một thời điểm này, cô lại rất hưởng thụ cảm giác bất lực, bị kiểm soát này. Dường như là trái ngược hoàn toàn với Đường Ngạo Sương trước kia, người luôn gánh vác mọi thứ trên vai.
Trần Phi nhìn xung quanh, dường như không có gì ngoài xương rồng. Nhưng đột nhiên, ánh mắt hắn sáng lên. Chợt nhớ bên trong cây xương rồng, còn có một thứ có thể đóng một vai trò rất quan trọng trong thời điểm như thế này.
Trần Phi dắt hai người đến một cây xương rồng trông vô cùng xấu xí mập lùn, dùng dao găm cắt bỏ gai bên ngoài, nhặt một miếng ném vào bên trong miệng. Cau mày nhai rồi nuốt xuống. Sau đó lại cắt cho Đường Ngạo Sương và Tiểu Y mỗi người một miếng.
"Phốc!"
"Phi phi phi! Đắng quá a!"
Hai người vừa đưa vào bên trong miệng, lập tức phun ra ngoài, thứ này ăn sao được? Sợ ăn xong sẽ trực tiếp thăng thiên a.
"Ăn nhiều là quen thôi."
Trần Phi không trách hai người vì đã nhổ ra, dù sao người bình thường cũng khó có thể chịu được mùi vị cực kỳ cay đắng này nếu không chuẩn bị tâm lý. Hắn lại cắt xuống hai miếng, đưa cho hai cô.
Tiểu Y một mặt kháng cự, nhưng Đường Ngạo Sương biết khẳng định phải có lý do trong đó,"Cây xương rồng này có tác dụng gì đặc biệt a?"
"Đây được gọi là xương rồng bà, chất lỏng bên trong ẩn chứa một loại hóa chất gọi là 'P57', mạnh hơn mười ngàn lần so với thành phần trong đường huyết! Nó trực tiếp xâm nhập vào các tế bào thần kinh, khiến não bộ cảm thấy tín hiệu đường huyết, bằng cách này sẽ không cảm thấy đói bụng, đó là một chất kiềm chế sự thèm ăn. "
Trần Phi vừa giải thích xong, cơn đói trong bụng đã biến mất. Chính vì vừa mới ăn xương rồng bà nên tác dụng mới mạnh mẽ như vậy.
Nghe Trần Phi giải thích, hai cô gái đều trợn tròn mắt. Trong đầu chàng trai rốt cuộc có bao nhiêu thứ a? Trong mắt họ, không phải tất cả các loài xương rồng đều giống nhau sao? Nhưng có Trần Phi ở đây, lại có thể dùng để phân biệt được phương hướng, cũng có thể dùng để kiềm chế sự thèm ăn ...
Hình tượng đáng tin cậy về Trần Phi một lần nữa được khơi dậy trong lòng hai người.
Dù rất đắng nhưng vẫn cố đem xương rông bà nuốt xuống. Quả nhiên, vừa ăn xong liền không cảm thấy đói nữa.
"Chúng ta mang theo nhiều một chút, trên đường vừa đi vừa ăn? Sẽ có thể để cầm cự được lâu hơn." Đường Ngạo Sương nói, mặc dù vị đắng nhưng tác dụng rất tốt.
"Không cần đâu, chỉ là kiềm chế cơn thèm ăn, làm cho người ta cảm thấy không đói, nhưng việc cơ thể thiếu năng lượng vẫn là thật. Nếu cứ ăn những thứ này thì dù không đói vẫn phải chết. Chúng ta vẫn phải tìm chân chính đồ ăn. ” Trần Phi nói.
Đi bộ cả buổi sáng, đến gần một giờ trưa, nước trong nồi sắt của Đường Ngạo Sương đều đã bị ba người uống hết.
"Tìm một nơi râm mát để nghỉ ngơi hai giờ, rồi lại xuất phát. Khoảng thời gian này là thời gian nóng nhất trong ngày ở sa mạc. Nếu cứ vội vàng, sẽ rất dễ bị say nắng." Trần Phi tìm kiếm một đồi cát cao, có thể ngăn cản ánh nắng mặt trời.
“Nhỡ cướp biển đuổi kịp thì sao bây giờ?” Tiểu Y có chút lo lắng, hiện tại nhất thời không muốn dừng lại.
"Cướp biển không phải là con người? Chúng cũng không thể chịu được nhiệt độ như thế này. Mà địa hình của chúng ta ở đây cao hơn, ngay cả khi chúng đuổi kịp, lúc đó đi cũng không muộn."
Trần Phi nói xong liền bắt đầu đào hố cát.
"Cậu làm gì vậy? Cần tiết kiệm sức lực a." Đường Ngạo Sương sửng sốt một hồi, nhưng vẫn cũng Tiểu Y tới giúp Trần Phi đào.
"Đào hố cát nghỉ ngơi đi, chỉ cần mười lăm phân, có thể giảm mười lăm độ, mát như bật điều hòa."
Nghe thấy những gì Trần Phi nói, hai cô gái lập tức phấn khích, ngày càng chăm chỉ hơn.
Sau khi đào xong hố cát, cả ba người đều nằm xuống trong đó, cảm giác như vừa bước vào phòng điều hòa ngay lập tức! Đặc biệt là ở nhiệt độ tương phản cực cao, mát mẻ như vậy làm cho người ta rất thoải mái.
"Cẩn thận, có một con bọ cạp độc!"
Trần Phi ánh mắt sắc bén, chợt nhìn thấy một con bọ cạp nhúc nhích, vội vàng ngồi dậy.
"Đây là……"
"Đây là một con bọ cạp đuôi mập, loài bọ cạp độc nhất trên sa mạc. Nếu bị nó chích, trong vòng sau tiếng sẽ bị run rẩy suy tim đến chết a."
Lần này cũng không cần Trần Phi phổ cập khoa học, Tiểu Y thuộc như lòng bàn tay nói.
“Tiểu Y đối với phương diện độc tố rất rõ ràng.” Đường Ngạo Sương cũng khá tự hào, không đến mức trên đường đi đều phải dựa vào Trần Phi, hiện tại rốt cuộc có chút hữu dụng, miễn cho bị Trần Phi coi thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận