Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 510: Tôn Hữu Tài nham hiểm!

Trần Phi cũng không để ý nhiều, trực tiếp quay trở lại sơn động mà hắn đã tìm trước đó, đưa lưng về phía cửa hang ngồi xuống, ngăn cản gió tuyết, ôm chặt Michelia để cô có thể nghỉ ngơi.
Qua hai giờ, ngoài cửa hang đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Trần Phi lập tức cau mày, trong mắt có chút không hài lòng.
Tiếng bước chân tương đối nhẹ, rõ ràng là một cô gái. Nhưng bất kể ai đến đây vào thời điểm này, cũng có thể làm phiền Michelia nghỉ ngơi, đây chính là nguyên nhân khiến Trần Phi không vui.
"Anh bạn này, cậu phải cẩn thận, tên Tôn Hữu Tài kia rất có thể sẽ đối phó với cậu."
Người tới là Khả Khả, liền mở miệng đi thẳng vào vấn đề.
Đây là phán đoán dựa trên những gì cô biết về Tôn Hữu Tài, từ hai giờ trước sau khi Trần Phi hóa giải nguy cơ, cô liền phát hiện ánh mắt của Tôn Hữu Tài có gì đó không ổn. Cộng thêm vừa rồi hắn còn lén lút làm cái gì đó, lập tức cô liền khẳng định là muốn đối phó Trần Phi.
Khả Khả đối với hành vi của Tôn Hữu Tài cảm thấy vô cùng trơ trẽn, mặc dù Tôn Hữu Tài là một kẻ ích kỷ, nhưng Khả Khả biết rất rõ nếu không có Trần Phi, mình bây giờ đã trở thành bữa ăn trong miệng bầy băng lang, cho nên trong lòng nhận thấy tâm tình của Trần Phi, tự nhiên là muốn đến đây báo cáo.
"n."
Trần Phi không mặn không nhạt đáp lại một câu
"Những gì tôi nói đều là sự thật! Tôi hiểu rất rõ con người hắn, một khi hắn đã thù ai, hắn sẽ dùng mọi thủ đoạn với người đó. Tuy rằng tôi không cụ thể hắn sẽ làm gì, nhưng tôi chắc chắn hắn nhất định sẽ xuất thủ."
Nhưng có thể thấy bộ dạng Trần Phi không quan tâm, cô lại đành một lần nữa cường điệu nói.
"n."
Trần Phi vẫn là nhàn nhạt phun ra một chữ, sau đó thấp giọng nói: "Đừng ở đây quấy rầy."
Nghe Trần Phi nói như vậy, Khả Khả khó chịu giậm chân, cũng không muốn nhiều lời, dù sao đây cũng là cứu tinh của cô, nhưng hiện tại cô tới nhắc nhở cũng không cảm kích, chỉ đành dặn dò một câu liền vội vàng căn cứ tạm thời của mình.
Trần Phi biết đối phương cũng có ý tốt, nhưng bây giờ Michelia đang nghỉ ngơi nên Trần Phi không muốn nhiều lời. Ngoài ra, tâm tình Trần Phi cũng một mực nặng nề, càng không có tâm tư đi nói chuyện với ai khác ngoài Michelia.
Trên thực tế, không chỉ Michelia cảm thấy hư vô mờ mịt với Thất Sắc Hoa, sâu bên trong Trần Phi cũng tràn đầy bất an a. Hắn chỉ có thể phán đoán vị trí của Thất Sắc Hoa ở đâu, sau đó dốc hết sức đi tìm, còn tìm được hay không thì vẫn chưa biết.
Phải biết đối với Trần Phi mà nói, Michelia cùng Lâm Thiến Nhân đều quan trong như nhau, nếu một trong hai người phải vĩnh viễn rời xa mình, Trần Phi không biết làm thế nào để chấp nhận.
Cho nên Trần Phi nhất định phải thuyết phục chính mình có thể tìm được Thất Sắc Hoa, bằng không hắn sợ nội tâm của mình sẽ dao động sụp đổ. Michelia hiện tại chỉ có thể dựa vào chính mình, nếu như mình còn không thể chắc chắn, vậy còn ai có thể cứu cô ấy?
Trần Phi muốn mỗi khi Michelia tỉnh táo phải nhìn thấy bộ mặt lạc quan của mình, như thế mới có thể lây nhiễm cho cô ây. Nhưng khi cô ấy chìm vào giấc ngủ sâu, nội tâm yếu ở thật sâu bên trong Trần Phi mới dần hiện ra.
Nếu chỉ liên quan đến sinh tử của chính mình, Trần Phi sẽ không bao giờ yếu ớt như vậy. Chính vì chạm vào những người mà hắn quan tâm, mới có thể lo được lo mất như thế, tuyết đối không giống Trần Phi dũng mãnh chút nào.
“Rống rống—!”
Nhưng vào lúc này, một đạo năng lượng ba động mạnh mẽ đột nhiên vang lên bên ngoài sơn động.
Ngay sau đó, một con cự lang cao băng tòa nhà hai tầng liền cứ như vậy xuất hiện ở cửa hang.
Đôi mắt kia trong đêm tối lóe ra lục quang, thậm chí có thể soi sáng toàn bộ cửa hang. Bạch khí trong lỗ múi không ngừng phun ra, đây rõ ràng là một con Băng Ma Lang trưởng thành, ma thú cấp bốn!
Cùng lúc đó.
Trong doanh trại nơi Tôn Hữu Tài ở.
Khả Khả cùng một nam hai nữ còn lại lúc này đều từ trong mộng tỉnh lại, bắt đầu run rẩy. Hiển nhiên bọn họ vừa rồi bị tiếng sói tru dọa sợ, cảnh tượng bị vây quanh trước đó vẫn mang đến cho họ một bóng ma tâm lý, hiện tại nhớ lại càng khiến toàn thân run rẩy.
"Không phải đàn sói kia bị anh bạn kia giải quyết hết rồi sao?"
"Tại sao vẫn có sói tru? Chẳng lẽ lại có thêm Băng Lang tới?"
"Chúng ta phải nhanh chóng đi tìm anh bạn kia, chỉ có hắn mới có thể đối phó Băng Lang."
Nghe mấy người nghị luận, Tôn Hữu Tài càng thêm tức giận, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép người thanh niên kia có địa vị cao như vậy trong lòng đám cẩu tử của mình, cứ như vậy làm sao có thể theo đuôi được Khả Khả?
Hắn hừ lạnh một tiếng: "Mọi người yên tâm ngủ đi, có tôi ở đây mặc kệ là sói gì cũng không dám đến. Về phần người thanh niên kia, có trở thành đồ ăn của lũ sói cũng không sao."
Nhìn thấy vẻ mặt chắc chắn của Tôn Hữu Tài, đám cẩu tử đều mở to hai mắt nhìn, trong lòng bọn họ tràn đầy nghi ngờ, vì cái gì Tôn Hữu Tài lại nói tiểu thanh niên kia sẽ trở thành đồ ăn cho Băng Lang?
“Tôn Hữu Tài, có phải cậu dùng cái gì đó đem lũ Băng Lang dẫn dụ tới chỗ anh bạn kia không?!” Khả Khả là người đầu tiên kịp phản ứng, trừng lớn mắt chất vấn.
Tôn Hữu Tài sắc mặt tái nhợt, trong con ngươi chỗ sâu tràn đầy oán hận, hiển nhiên là bị Khả Khả đánh trúng. Mặc dù hắn chỉ là một Võ Sư, nhưng đối với các sinh vật dưới lòng đất hiểu biết không hề ít.
Hắn biết Băng Ma Lang là một loại sinh vật có lòng tham trả thù cực mạnh, với lại khứu giác cực kỳ linh mẫn. Cho nên hắn đem máu tươi của đám Băng Lang vung một đường từ khe đất đến gần cửa hàng của Trần Phi, cứ như vậy Băng Ma Lang sẽ từ bên trong khe đất chui ra ngoài, sau đó trực tiếp hướng về chỗ Trần Phi.
Chính là muốn lợi dụng Băng Ma Lang đem giết Trần Phi.
"Chỉ cần chúng ta an toàn là được rồi, hỏi nhiều như vậy làm gì?"
Tôn Hữu Tài tức giận nói với Khả Khả, lúc này trong lòng hắn đã nổi lên ý đồ xấu, vốn hắn đã không phải là người tốt lành gì, vốn còn muốn từ từ truy cầu cô gái này, nhưng kết quả thái độ lại hoàn toàn trái ngược với hắn muốn, cho nên tự nhiên trong đầu sẽ nảy ra các chiêu trò khác.
"Thật ghê tởm."
Khả Khả ánh mắt mười phần ghét bỏ nhìn Tôn Hữu Tài, sau đó trực tiếp chạy ra khỏi doanh trại hướng về phía sơn động nơi Trần Phi đang ở. Lập tức, đám cẩu tử kia đều kinh hô lên, nhưng bọn họ không có ai dám đi theo ra ngoài, dù sao Băng Ma Lang còn ở bên ngoài đâu.
Tôn Hữu Tài lúc này đã gan to bằng trời, hắn đã không còn ý định truy cầu Khả Khả như bình thường nữa, mà muốn dùng thủ đoạn lưu manh, trực tiếp một mặt âm trầm đi theo.
"Thanh âm soi tru đều đã ngừng, nói rõ tên kia hiện tại đã bị ăn thịt, cô muốn nhìn lão tử sẽ để cho cô nhìn, đến lúc đó lão tử sẽ để cho cô thấy, vì cái gì bông hoa lại hồng như vậy." Tôn Hữu Tài thấp giọng hung dữ nói.
Khả Khả hiển nhiên cũng nhận ra người này bắt đầu trở nên đáng sợ, bắt đầu tăng nhanh tốc độ chạy về phía Trần Phi. Trong lòng cô biết, hiện tại chỉ có thể hi vọng trên người anh bạn này có thể đánh bại Băng Yêu Lang, như vậy mình mới có thể có kết cục tốt đẹp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận