Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 401: Sở Mộng Vũ khinh thường

Hôm sau.
Gia đình cô em họ nói lời tạm biệt với Lâm Thiến Nhân, chuẩn bị trở về Giang Bắc.
"Trần Phi, không phải anh cũng muốn đến Giang Bắc sao, đi nhờ xe gia đình em họ em cũng được a?."
Lâm Thiến Nhân não co giật, buột miệng nói ra.
Cô nói xong liền hối hận.
Vào nửa đêm hôm qua, Trần Phi đã nói với Lâm Thiến Nhân rằng mình có việc phải đi Giang Bắc, chỉ là không nói rõ sẽ làm gì. Nhưng Trần Phi cũng không định đi nhờ gia đình cô em họ, dù sao bọn họ cũng không thực sự chào đóng mình, cho nên cũng không cần thiết đi theo.
Nhưng Lâm Thiến Nhân lại đột nhiên nói ra, chỉ coi là hai bên đều tiện đường, những sau khi nói xong, cô mới nhớ, để Trần Phi đi cùng không phải làm khó hắn sao? Ngay lập tức liền hối hận.
Sở Mộng Vũ nghe thấy vậy, liền liếc nhìn Trần Phi một chút, trong đôi mắt hiện rõ sự bất mãn không nói lên lời. Nhưng dù sao cũng là chị họ nói, cho nên cô chỉ hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
"Không cần phiền, anh đã mua vé rồi."
Trần Phi nói.
Tuy rằng hắn không để ý gia đình em họ nghĩ như thế nào, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là muốn kết giao.
"Ai nha, Tiểu Phi, hoàn lại tiền vé xe đi, gia đình chúng ta đi cùng nhau tốt hơn nhiều a." Hứa Vân Tú nói, cô cảm thấy Trần Phi rất tốt, muốn kéo lại một chút quan hệ
"Ai là người nhà. . ."
"n?"
Hứa Vân Tú trừng mắt nhìn con gái mình, Sở Mộng Vũ lập tức im lặng.
"Lên xe đi."
Sở Hưng Quốc cuối cùng cũng lên tiếng.
Trần Phi khẽ gật đầu, Sở Hưng Quốc là gia chủ, nếu đã lên tiếng mời, vậy từ chối cũng không tốt, cũng không thể cứ như vậy vứt bỏ mặt mũi đối phương, chỉ đành leo lên xe ngồi.
Sở Hưng Quốc lái xe, Hứa Vân Tú ngồi ở phụ lái, mà Trần Phi ngồi liền rơi vào ghế sau cùng với Sở Mộng Vũ.
Sở Mộng Vũ giống như vô cùng ghét bỏ Trần Phi, lui ra sát mép cửa sổ ngồi.
Trần Phi vẫn là ngồi ngay thẳng, sau đó hơi chút nhắm mắt dưỡng thần.
Mặc dù hắn và Sở Mộng Vũ không có chênh lệch nhiều về tuổi tác, thế nhưng tâm tính của hai người hoàn toàn khác nhau. Kể từ khi Trần Phi ra nước ngoài, trải nghiệm hơn một năm đã khiến hắn thoát tâm tính của thiếu niên.
Đang tĩnh tâm nghỉ ngơi, liền nghe Hứa Vân Tú nói: "Tiểu Vũ, không phải con nói tối nay sẽ có tiệc sinh nhật bạn học sao?"
"Hừ, không phải là mẹ không cho con đi rồi sao." Sở Mộng Ngọc méo miệng nói.
Sở gia gia giáo vô cùng nghiêm, nếu chỉ là tiệc sinh nhật bình thường, Hứa Vân Tú sẽ cho phép. Nhưng lần này, tiệc sinh nhật là ở một quán cà phê vui vẻ, xong còn đi quán bar KTV cả đêm, cho nên mới không cho phép Sở Mộng Vũ đi.
"Trước đó là không cho phép, nhưng bây giờ thì cho."
Nghe thấy mẹ mình nói lời này, đôi mắt của Sở Mộng Vũ lập tức sáng lên.
Lần sinh nhật này thế nhưng chính là bạn thân của cô, mặc dù có chút chơi bời, nhưng hai người quan hệ với nhau rất tốt, trước đó còn canh cánh trong lòng vì mẹ mình không cho đi, bây giờ nghe tin được thả ra, Sở Mộng Vũ sao có thể không vui?
Nhưng Hứa Vân Tú liền nói thêm: "Bất quá phải có Tiểu Phi đi cùng con mới được."
"Vì cái gì!?"
Sở Mộng Vũ lập tức sửng sốt, sau đó nhếch miệng.
Ở cạnh người này dù chỉ giây cô cũng không chịu được, nói gì đến việc mang theo đi sinh nhật bạn? Đây không phải là chịu cực hình sao? Càng nghĩ càng cảm thấy không thoải mái.
"Không phải là các con muốn đi xem mấy buổi biểu diễn vào ban đêm đó sao? Không có người nhà đi cùng làm sao mẹ có thể yên tâm được? Con không đồng ý cũng được, tối nay liền ngoan ngoãn ở nhà đọc sách đi." Hứa Vân Tú trực tiếp nói.
Hiển nhiên cô cũng muốn thúc đẩy mối quan hệ giữa hai người, biết con gái mình không muốn gặp Trần Phi, nhưng dù sao cũng chỉ là người trẻ tuổi, có lẽ đi chơi với nhau một lần lại có thể làm hòa a?
"Hừ, đi cùng thì cùng cùng."
Sở Mộng Vũ tạm thời đồng ý.
Đến lúc đó, chỉ cần đuổi tên phiền phức này đi là được!
"Tiểu Phi, cháu không ngại đi cùng con bé khó tính này một hôm chứ? Chỉ có cháu đi cùng dì mới yên tâm a." Hứa Vân Tú lại nói tốt với Trần Phi.
Sở Mộng Vũ nghe vậy đều tức muốn chết, lại còn nói mình khó tính, còn nói cái gì mà không ngại? Hắn không ngại nhưng mình ngại a?
"Được, dì nhỏ."
Trần Phi cười cười, cũng không dị nghị gì với việc này.
Đại Hội Võ Thuật ngày mai mới bắt đầu, cho nên hôm nay cũng nhàn rỗi. Hắn cũng biết tâm tư của Hứa Vân Tú, cho nên cũng thỏa mãn nguyện ý làm theo.
"Để cháu lái cho."
Sau khi lái xe một lúc lâu, Trần Phi nói.
Ròng rã lái xe cả một ngày, Sở Hưng Quốc cùng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.
Sở Mộng Vũ lập tức vui mừng.
Bởi vì Trần Phi không cần phải ngồi bên cạnh mình nữa.
Sở Hưng Quốc cũng không từ chối, nhẹ gật đầu di chuyển đến ghế sau, đổi chỗ cho Trần Phi. Hắn cũng dần thay đổi thái độ với cậu thanh niên này. Trước đó phẫn uất, là bởi vì cảm thấy Trần Phi không có làm tốt nhiệm vụ của một người chồng chưa cưới, một người cha.
Nhưng sau khi tức giận qua đi, khôi phục lại lý trí, nghĩ nghĩ, Trần Phi có lẽ cũng không thể làm được gì tốt hơn.
Cho dù là hắn, muốn giúp Lâm Thiến Nhân trút giận, cũng chỉ có thể liếm láp mắt đi tìm Hoắc lão giúp dỡ. Đây vẫn là dựa vào cái bóng của thế hệ cũ, nếu không, một thương nhân như Sở Hưng Quốc nào có tư cách đi Hoắc gia?
Chẳng qua là bởi vì thế hệ trước của Sở gia, cũng giống như Hoắc lão, đều là những anh hùng lập công lớn trong quân đội, cho nên mới để lại bóng đến ngày nay. Nhưng cuối cùng, có thể nhận được sự giúp đỡ hay không, vẫn là hai chuyện.
Sở Hưng Quốc cau mày nhắm mắt dưỡng thần, trong đầu không ngừng suy nghĩ, nên dùng lí do gì để gặp Hoắc lão?
"Tiểu Vũ, đổi chỗ cho mẹ, để mẹ xoa bóp thư giãn thần kinh cho cha."
Hứa Vân Tú cũng biết Sở Hưng Quốc đang lo lắng điều gì, nhưng loại chuyện này không thể thảo luận trước mặt con cháu, vì vậy cô chỉ có thể cố gắng hết sức xoa bóp bả vai, nặn trán cho Sở Hưng Quốc.
Sở Mộng Vũ lập tức méo mặt.
Mới vừa rồi còn rất vui vì không phải ngồi với Trần Phi, kết quả liền chuyển chỗ ngồi lên phụ lái, đây là cái gì a?
"Ngày mai có Giang Bắc Đại Hội Võ Đạo, Vân Tú, chúng ta cùng nhau đi xem a."
Sở Hưng Quốc đột nhiên nói ở ghế sau.
"Là Hoắc lão chủ trì a, vừa vặn chúng ta cùng chọn chút quà, sau đó ngày mai cùng nhau đi. Tiểu Phi Tiểu Vũ, có muốn đi cùng không?" Hứa Vân Tú nói.
Tuy rằng mục đích của hai người là tìm Hoắc lão, nhưng Đại Hội Võ Đạo dù sao cũng là một sự kiện lớn, nếu có cơ hội thì cũng nên đi xem.
"Được, được, bạn học trong trường của con cũng tham gia a ."
Sở Mộng Vũ gật đầu nói.
"Bạn học mà con nhắc đến là Tiêu Lăng Trời, thành viên số một của câu lạc bộ võ thuật trong trường phải không? Mẹ cũng đã nghe nói về tên của hắn a, hắn thực sự là một người nổi tiếng trong trường của con." Hứa Vân Tú nói.
"Đúng vậy a, nghe nói hắn đã đạt đến cái gì mà Võ Cuồng, con cũng tôi không hiểu lắm, dù sao, hắn chính là người mạnh nhất trong trường của con ... Không, phải nói rằng hắn là người mạnh nhất trong tất cả những người trẻ tuổi ở Giang Bắc." Sở Mộng Vũ nói.
Sở Hưng Quốc cũng mở to mắt, ngưỡng mộ nói: "Cha cũng có nghe nói về chàng trai trẻ tên Tiêu Lăng Thiên đó. Nghe nói hắn là ứng cử viên nổi tiếng cho chuyến chiêu mộ của đặc thù tổ ở Giang Bắc."
"Là hắn a, một khi có thể tranh cử thành công, trở thành người của đặc thù tổ, sau này sẽ lên như diều gặp gió, sẽ là rồng phượng trong thiên hạ."
Sở Mộng Vũ vừa nói vừa liếc nhìn Trần Phi, trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận