Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 139: Thuyền gỗ hoàn thành

Trần Phi cảm nhận được mùi thơm của thiếu nữ, không lâu sau liền chìm vào giấc ngủ.
Những ngày sau đó, điều tương tự lặp lại hàng ngày, đó là việc đóng thuyền nhàm chán.
Sau khi chặt xong ba cây, Trần Phi nhận ra rằng như vậy là chưa đủ. Bởi vì đây là lần đầu tiên làm, và hắn cũng không phải là một thiên tài đóng thuyền, sẽ luôn có thất bại và rất nhiều gỗ sẽ bị lãng phí. Vì vậy, sau đó hàng loạt cây cối lần lượt bị chặt xuống.
Với một con dao quân dụng, việc chặt cây không khó, nhưng để biến nó thành những miếng gỗ đóng thuyền theo quy cách mới thực sự là khó. Ngoài quy cách bên ngoài, còn phải khoan lỗ và sử dụng đinh chốt để cố định lại.
Chỉ có đinh để cố định gỗ còn chưa đủ, cần có những loại dây leo dai cùng cây tre. Sau khi tre được tiếp xúc với nhiệt độ cao, các mảnh tre có thể dễ dàng uốn cong và dùng để cố định ... Chờ đến khi Trần Phi đem thuyền gỗ đóng xong, lại là mười ngày nữa trôi qua.
Trước một ngày khi chiếc thuyền gỗ hoàn thành, Trần Phi còn may mắn bắt được một con dê rừng . Thịt cá sấu trước đó đã sớm ăn xong, và thịt dê lại vừa được nấu chín, sẵn sàng để mang ra biển ăn. Quan trọng hơn, sau khi da ê được lột hoàn toàn, thổi không khí vào rồi thắt tất cả các nút lại, nó biến thành một quả bong bóng da dê.
Da dê có khả năng chống thấm nước rất tốt, chỉ cần không bị lọt khí là có thể tăng độ nổi rất nhiều, cái gọi là bè da dể được làm từ những quả bóng bay bằng da dể như vậy. Trần Phi buộc nó bằng dây leo và thả trôi trên mặt nước.
Cuối cùng, dùng da sói làm buồm và treo ở giữa, Trần Phi phủi tay, "Xong rồi."
Chiếc thuyền gỗ này không lớn, vừa đủ cho hai người đi, có thể đặt một số vật dụng. Nhưng nó cũng khiến Trần Phi tốn rất nhiều công sức, còn không nhất định là an toàn. Trời yên biển lặng thì không sao, nhưng nếu có bão thì rất nguy hiểm.
Về vấn đề này, Trần Phi không có biện pháp tốt, chỉ có thể cầu mong sẽ không xuất hiện thời tiết đặc biệt như vậy.
"Chủ nhân, chúng ta đi thôi!"
Michelia mang đến mười chai nhựa đựng nước ngọt, đều là nước mưa hoặc nước cất đã chuẩn bị trước, đủ cho hai người uống trong ba ngày.
“Michelia nhỏ bé, tôi và em cần phải thương lượng một chuyện?” Trần Phi suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên nói.
"Thương lượng? Không cần, chủ nhân có thể đưa ra quyết định bất cứ chuyện gì, em đều sẽ đồng ý!"
"Vậy thì tôi sẽ nói a." Trần Phi nói: "Tôi nghĩ chuyến đi này vẫn còn quá nguy hiểm, vì vậy tôi dự định đi một mình. Phần lớn thịt và nước này để lại cho em, tôi chỉ cần một chút thôi là được. Đến lúc đó, nếu có thể thuận lợi đến đảo công hội, tôi sẽ thuê một chiếc tàu đến đón em. Nếu như là không đến được, ít nhất em sẽ không sao. "
Michelia nghe vậy, khuôn mặt xinh đẹp của cô khẽ giật mình, ngây người.
Ngay lập tức, cô quỳ xuống, rưng rưng nước mắt nhìn Trần Phi, mím chặt miệng không nói, cứ như vậy ngóc cái cằm trắng nõn lên ôm lấy chân Trần Phi, không cho hắn di chuyển.
"Được rồi, được rồi, chúng ta sẽ cùng nhau hành động."
Trần Phi bất đắc dĩ và đỡ cô dậy, mới vừa rồi còn nói cái gì đều nghe mình a, kết quả là không phải là không muốn. Chỉ là không muốn phản bác bằng lời nói, mà dùng hành động thực tế để chứng minh điều đó. Nếu hắn không đồng ý điều này, e rằng một bước cũng không đi được.
Sau khi nghe Trần Phi đồng ý, Michelia mới nín khóc nở một nụ cười, nhưng cô vẫn không cảm thấy an tâm, liền ngồi luôn vào trên thuyền.
Trần Phi bất đắc dĩ, lúc này mới cho thuyền gỗ cập bờ, chờ thủy triều lên, mới cho thuyền xuống nước.
Đem thịt dê nướng và nước ngọt đều cất kỹ, Trần Phi cũng lên thuyền.
"Rầm rầm!"
Chẳng mấy chốc, thủy triều dâng lên, chiếc thuyền gỗ nhỏ lập tức bị sóng cuốn vào vùng biển rộng lớn mênh mông.
Trần Phi lại liếc nhìn bãi biển, hắn không ngờ tới, mình đã sống ở nơi này quá một tháng, cũng không biết hiện tại tình huống như thế nào. Điều mà Trần Phi nhớ nhất trong lòng tự nhiên là Lạc Băng.
Sau khi bị thuộc hạ của tên bạo chúa đầu tiên bắt đi lâu như vậy, không biết bây giờ cô có ổn không, chỉ bằng cách đi đến đảo công hội, mới có thể biết được tin tức.
Chiếc thuyền gỗ nhỏ không có bất kỳ thiết bị cao cấp nào, lúc này Trần Phi chỉ có thể phán đoán hướng đi của thuyền bằng cách dựa vào môi trường tự nhiên như ánh sáng mặt trời, hướng gió, v.v. Sau đó, hắn và Michelia lấy mái chèo và chèo trong nước biển.
Đương nhiên, muốn dựa vào mái chèo để tăng tốc độ chỉ đơn giản là khôi hài. Chức năng chủ yếu chính là điều khiển hướng. Đó là hướng của gió và các dòng hải lưu thúc đẩy con thuyền về phía trước. Vì vậy, khi đến đúng lộ trình, hai người không phải chèo thuyền vất vả, chỉ cần nghỉ ngơi trên thuyền.
"Chủ nhân, nhìn xem, bầu trời phía trước đẹp quá a!"
Trước khi Michelia chỉ tay về phía đường chân trời, cô đã thấy bầu trời có màu vàng và cam, và chuyển màu xanh trắng trông rất đẹp.
Tuy nhiên, Trần Phi lại cau mày.
Có một câu nói ở Đại Hạ rằng, ánh bình mình không ra khỏi cửa. Tại thời điểm này, những gì nhìn thấy chính là ánh bình minh. Có một lý do cho điều này, áp suất khí quyển giảm, khiến bụi và vi khuẩn tăng lên, có thể dẫn đến một cảnh đẹp như vậy.
Các thay đổi này là do bụi và vi sinh vật. Mà áp suất khí quyển giảm có nghĩa là mưa. Ánh bình minh càng nồng đậm xinh đẹp hơn, điều đó nói lên mưa sẽ càng lớn. Vì vậy, lúc này vẻ mặt của Trần Phi mới hết sức ngưng trọng.
"Michelia nhỏ bé, buộc dây leo vào người đi."
Trần Phi có chút lo lắng nói, bất kể trời có mưa hay không, nói tóm lại, tốt hơn hết là nên chuẩn bị kỹ càng trước, cũng sẽ không sợ tình huống bất ngờ xảy ra nào mà không có bất kỳ sự chuẩn bị nào.
"Chó, xích chó!?"
Michelia sững sờ trong giây lát, sau đó cầm một cây dây leo buộc vào cổ mình.
"Đồ ngốc, em đeo nó vào cổ không sợ thắt cổ chết a. Cái này dùng làm dây an toàn, trong đầu đang nghĩ gì vậy?"
Trần Phi kéo cô lại và buộc dây leo vào cổ tay mình.
"Trong đầu đang nghĩ, chủ nhân làm sao có thể bắt nạt Michelia nghiêm khắc như vậy a?"
Cô giống như một tiểu quỷ, dựa vào Trần Phi, hai mắt mang hoa đào, khóe miệng hơi nhếch lên, nụ cười cực kỳ mị hoặc, nói.
Không gian trên chiếc thuyền gỗ nhỏ có hạn, cộng thêm không gian dùng để dữ trữ vật liệu, không gian càng nhỏ hơn. Hai người ở gần nhau, bầu không khí dần thay đổi.
Trần Phi hít vào một hơi thật sâu, đem Michelia nhỏ bé bé lên và đặt lên người mình, bất chấp thời tiết nóng nực, để cho cô rúc vào lòng hắn. Có thể thấy rõ gương mặt thiếu nữ nhanh chóng sung huyết và ửng đỏ, giống như một ấm trà nhỏ được đun sôi.
Chóp mũi chạm vào nhau, có thể nghe rõ tiếng hít thở của nhau.
"Michelia nhỏ bé, tối qua đóng thuyền mệt mỏi một đêm rồi, vì vậy hãy nghỉ ngơi đi."
Sau khi hôn lên trán cô gái, Trần Phi nhẹ nhàng nói.
Hắn không làm gì khác, bởi vì tối hôm qua sắp hoàn thành đóng thuyền nên hai người đều không có ngủ, cả đêm bận rộn đóng thuyền. Cho nên, tình hình lúc này không tốt lắm. Mà lại diện tích cũng nhỏ, căn bản không đủ đê làm việc. Michelia đã là người của hắn, chuyện này đã là chắc chắn như đinh đóng cột, Trần Phi cũng không phải vội.
"n ……"
Michelia khẽ ngâm nga, cô cảm thấy an toàn khi nằm trong vòng tay của Trần Phi, nhanh chóng liền chìm vào giấc ngủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận