Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 391: Đến Khuynh Thành Quốc Tế

"Cắt, anh đã bao giờ nghe em nói về chuyện này đâu, chúng ta đều là tự ý mình đến với nhau. Em cũng hoàn toàn không biết gì cả liền đã ủy thân cho anh, anh cũng thể có lỗi với em."
"Cũng đúng."
"Trước lúc chuyện đó xảy ra, gia đình em họ của em cũng không biết, hiện tại em đã an toàn mới nói cho bọn họ biết. Đó là lý do tại sao họ mới vội vã từ Giang Bắc đến đây."
"n, biết rồi."
Sáng sớm hôm sau, chờ khi Lâm Thiến Nhân đến công ty, Trần Phi liền đi thẳng đến con phố buôn bán phồn hoa nhất ở Giang Đông, nơi này nằm ở chính trung tâm của khu công nghệ cao, cũng là nơi đặt trụ sở chính của Tổng công ty 'Khuynh Thành Quốc Tế'.
Trần Phi vừa mới bước vào đã bị nhân viên bảo vệ chặn lại, hiển nhiên không phải ai cũng có thể tùy tiện vào một công ty cấp cao như vậy, nếu không có thẻ công tác của công ty, nhân viên bảo vệ sẽ không cho qua.
Trần Phi liền lấy thẻ công tác đã được chuẩn bị ra.
Đương nhiên nhiên, thẻ công tác này thuộc về công ty của Lâm Thiến Nhân, Thời Trang Mỹ Nhân.
Nhân viên bảo vệ liếc nhìn qua thẻ công tác, cũng không còn ngăn Trần Phi lại, chắc chắn là Lâm Thiến Nhân đã đến đây nói chuyện không ít lần. Nhưng nhân viên bảo vệ cũng không có để Trần Phi đi lên, mà chỉ bấm một sốt điẹn thoại: "Quản lý Cổ, người của Thời Trang Mỹ Nhân đến."
Trần Phi lặng lẽ đợi bên ngoài, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, hắn ngược lại muốn xem quản lý Cổ này rốt cuộc là nhân vật gì.
Mà cùng lúc đó, trong văn phòng tổng giám đốc ở tầng cao nhất của Khuynh Thành Quốc Tế, Từ Khuynh Thành đang tổ chức một cuộc họp đại hội cổ đông với tất cả các cổ đông, nhưng nội dung của cuộc họp này không phải là về sự phát triển của công ty, mà tất cả đều tập trung vào một người.
Đó chính là--
"Lần này, có ai có tin tức gì về Trần Phi không?"
Từ Khuynh Thành ngồi trên ghế văn làm việc của tổng giám đốc, xoa xoa huyệt Thái Dương và hỏi đám cổ đông.
Kể từ khi được Trần Phi cứu trở về, cô đã không ngừng tìm hiểu về tin tức của Trần Phi.
Bởi vì Trần Phi đã hoàn toàn biến mất trong biển kể từ thời điểm đó, không có tin tức gì về hắn trong hơn một năm, Từ Khuynh Thành không tin rằng người thanh niên đó cứ như vậy chết đi.
Cho nên sau khi trở về việc đầu tiên cô làm chính là tổ chức đại hội cổ đông, yêu cầu các cổ đông sắp xếp người đi tìm Trần Phi, mặc kệ dùng thủ đoạn gì, chỉ cần tìm được Trần Phi, thậm chí chỉ là tìm được một một chút thông tin hữu ích, đều sẽ có khen thưởng to lớn.
Chỉ cần ai tìm được Trần Phi, cô sẽ chia một lượng lớn cổ phần của Khuynh Thành Quốc Tế cho người đó!
Với phần thưởng khổng lồ như vậy, những cổ đông này đều đã huy động thuộc hạ của mình, mà trong lãnh thổ của Đại Hại đã sớm bị lật tung, vẫn honà toàn không có bóng dáng cùng tin tức nào của Trần Phi, mà tìm tin tức trên biển nào có dễ dàng đạt được?
Cho nên đã qua hơn một năm, mỗi lần mở cuộc họp đại hội cổ đồng đều mang lại cho Từ Khuynh Thành vô vàn thất vọng. Lần này cũng ngoại lệ.
"Báo cáo tổng giám đốc Từ, thật xin lỗi, lần này tôi lại không thu được gì."
"Tổng giám đốc, chúng tôi đã tìm kiếm khắp cả nước."
"Còn tin tức trên biển thật sự rất khó tra, hơn nữa tin tức về Trần Phi đều là hơn một năm trước, cái này, có lẽ đã là. . . "
Từ Khuynh Thành vỗ bàn đứng dậy.
"Đủ!"
Một tiếng quát lạnh đột nhiên vang lên, đánh gãy các cổ đông.
Thứ cô không nguyện ý nghe nhất chính là Trần Phi gặp nạn, cô hoàn toàn không tin rằng một chàng trai trẻ tuổi tài cao, có thể hiên ngang trong rừng rậm nguyên thủy lại có thể dễ dàng chết đi.
"Là tôi thất thố, phiền mọi người tiếp tục tìm kiếm, tan họp đi."
Chợt Từ Khuynh Thành khẽ thở dài, cô cũng không biết là do mình đang có gắng lừa dối bản thân, hay là không buông bỏ được chấp niệm trong lòng.
Trên thực tế, rõ ràng phán đoán của những cổ đông này là có cơ sở, nhưng Từ Thanh Thành chỉ là không muốn nghe mà thôi.
Khi các cổ đông nghe thấy mệnh lệnh này, cũng chỉ có thể bất lực làm theo, từng người nhao nhao đáp lại.
Nhưng bọn họ nhất định sẽ không tiếp tục tiêu hao nhân lực khổng lồ như trước, để đi tìm nhân vật gọi là Trần Phi. Phải biết mò kim đáy biển tìm một người là rất tốn kém.
Bọn họ trước đó vì để đạt được lợi ích cùng cổ phần, mới có thể bất cứ giá nào tìm kiếm. Nhưng bây giờ phỏng chừng là cái người tên Trần Phi đã gặp nạn, vậy còn lãng phí tiền bạc làm gì? Chỉ cần duy trì ảo mộng của vị tổng giám độc này là đủ rồi.
Tất cả các cổ đông trong lòng đều nghĩ như vậy, dần dần rời khỏi văn phòng Tổng giám đốc, đường ai nấy đi.
Mà lúc này ở sảnh tiếp tân.
Trần Phi vẫn đang đứng ở đây chờ đợi, hắn đã đợi gần nửa giờ đồng hồ, rốt cục nhìn thấy một người đàn ông trung niên mập mạp, não đầy ruột già bước ra từ thang máy.
Mặc dù khoảng cách rất xa, nhưng lúc này với tư cách là một võ giả, ngũ giác đều phi thường nhạy cảm, so với người bình thường mạnh hơn không ít, liếc mắt liền có thể nhìn ra ba chứ "Cổ Mậu Tài" trên thẻ công tác của người này, và ngay sau đó có thể nhận ra rằng Cổ Mậu Tài này chắc chắn không phải là một người tốt.
Cũng không phải vì Trần Phi đánh giá con người qua vẻ bề ngoài.
Là bởi vì tên này ngay cả khóa quần cũng không kéo, trên mặt còn tràn đầy tự đắc, hiển nhiên là vừa mới làm chuyện gì xấu xa, mới để cho Trần Phiền đợi lâu như vậy.
Vừa mới đi xuống, Cổ Mậu Tài hỏi nhân viên bảo vệ: "Lâm Thiến Nhân ở đâu? Ở đâu?"
Chỉ thấy bộ dạng của hắn một lòng như lửa đốt, trông cực kỳ lo lắng, đầu lưỡi dày đặc không kìm được liếm môi, trông vô cùng buồn nôn.
Nhân viên bảo vệ lúng túng nói: "Hôm nay không phải Lâm Thiến Nhân đến, mà là nhân viên của công ty cô ấy."
Cổ Mậu Tài nghe thấy vậy lập tức nhìn qua, sau khi nhìn thấy Trần Phi, liền cau mày, một câu cũng không nói trừng mắt nhìn nhân viên bảo vệ: "Lần sau còn dám gọi cho tôi vì những con tôm con tép này, thì cậu có thể trực tiếp xéo khỏi đây."
Nhân viên bảo vệ lập tức run rẩy lo sợ, tức giận trừng mắt nhìn Trần Phi, tên này suýt nữa khiến mình mất việc, quả thực là đáng hận đến cực kiểm.
Đây chính là thói hư tật xấu của con người, mặc dù Cổ Mậu Tài là người sai, nhưng nhân viên bảo vệ lại tình nguyện đổ lỗi cho Trần Phi. Bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh là một chuyện rất bình thường nhưng cũng cực kỳ buồn nôn.
Tuy nhiên, Trần Phi hoàn toàn không để ý đến Cổ Mậu Tài, chỉ nhẹ nhàng nói: “Tôi bảo anh xuống không phải là tìm anh, mà là để anh làm chân chạy cho tôi đi tìm tổng giám đốc Từ, hiểu không ?"
Cổ Mậu Tài sửng sốt một lúc, chợt giống như hắn vừa nghe được một trò đùa buồn cười nhất trên đời, mặt mũi trào phúng nhìn Trần Phi, hừ lạnh một tiếng: “Cậu cho rằng tổng giám đốc Từ của chúng tôi có thời gian để tiếp chó mèo hay sao? Lăn đi!"
Ngay lúc này, một vị cổ đông đột nhiên từ thang máy VIP đi ra, nghe thấy Cổ Mậu Tài trong đại sảnh ồn ào, nhíu mày không vui nói: "Chuyện gì đây? Chú ý hình tượng công ty!"
Nghe thấy sự không hài lòng của cổ đông, trên mặt Cổ Mậu Tài lập tức mọc đầy hoa cúc già, khác hẳn với khuôn mặt thốt nát lúc tiếp Trần Phi, nịnh nọt nói với cổ đông: “Chỉ là một nhân viên nhỏ của một công ty nhỏ mà thôi, công ty của họ vậy mà lại cứ nhân viên đến đây, quả thực chính là không cho chúng ta mặt mũi, Triệu chủ tịch không cần để ý đến hắn."
Người được xưng là Triệu chủ tịch liền quay ra nhìn, vừa thấy khuôn mặt của Trần Phi, lập tức hai mắt mở to, hai tay chỉ vào Trần Phi cũng bắt đầu run lên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận