Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 382: Phát hiện Thanh La

Bởi vì sau khi trở thành tông chủ, tất cả tài nguyên đan dược trong tông môn đều sẽ tùy hắn sử dụng, đến lúc đó có thể dùng để xung kích cảnh giới võ vương, chờ đến khi đạt tới cấp bậc đó chính là cao mặc chim bay, Thanh Mộc Tông có bị diệt vong hay không, thì cũng không có quan hệ?
Đây chính là những gì Cừu Ôn Mậu nghĩ.
Cừu Tuấn dẫn người của mình bao vây Thanh Mộc Bảo, cuối cùng, trong một rừng cây nhỏ, rốt cục cũng nhìn thấy Thanh La đang chạy trốn, lập tức liền xúm lại.
Thanh La trong mắt tràn đầy tuyệt vọng, cô biết mình chung quy là trốn không thoát.
Nhưng đúng lúc này, Cừu Tuấn lại xua tay để tất cả thuộc hạ của mình lùi lại, còn bản thân mình lại một mặt cười tà đi lên trước, từng bước tiến lại gần Thanh La, trong mắt hiện lên tia tà ác.
"Thanh La, tôi đã thích em từ lâu, hôm nay hãy để tôi thưởng thức một phen đi!"
Cừu Tuấn sắc mặt âm trầm, hắn thân là cháu trai của Cửu trưởng lão, tuy rằng hắn ở Thanh Mộc Tông cũng có địa vị khá cao, nhưng so với con gái của tông chủ, vẫn là ngày đêm khác biệt.
Trước kia còn có vô số lần ảo tưởng, có thể chà đạp con gái tông chủ chà đạp, mà bây giờ rốt cuộc ngày đấy cũng đã đến.
Mặc dù Huyết Công Tử muốn Thanh La, nhưng Cừu Tuấn tin rằng hắn chỉ quan tâm đến năng lực luyện đan của Thanh La. Hơn nữa, dù thế nào đi chăng nữa, một khi ngọn lửa trong người đã bùng lên, nhất định phải nghĩ cách dập tắt. Phải khiến vật kia yên ổn lại trước, còn lại các việc khác tính sau.
Cừu Tuấn cười gằn lao về phía trước.
"Phốc!"
"Ách a a!!"
Nhưng hắn còn chưa kịp hành động, tiếng máu bắn tung tóe đột nhiên vang lên, chỉ thấy Thanh La cầm Thái Ất Thần Châm trên tay, máu từ cây châm đang chảy ra, mà Cừu Tuấn thì đang che lấy mắt, ngã trên mặt đất đau đớn tru lên, máu tươi từ mắt không ngừng chảy qua các khe trên bàn tay.
Hiển nhiên là do quá tự mãn, bị Thanh La chọc mù mắt.
Mặc dù Thanh La không phải là một võ giả, nhưng cũng chính vì điều này mà Cừu Tuấn hoàn toàn không có để cô ở trong mắt, cộng thêm bốc đồng muốn làm đại sự nên càng không có phòng bị, mới dẫn đến bị thụ thương.
"Hồng hộc, hồng hộc..."
Thanh La thở hổn hển, tay cô không ngừng run rẩy.
Đây là lần đầu tiên cô đả thương ai đó, từ trước đến nay cho dù là một con kiến cũng không đành lòng dẫm chết. Nhưng không có cách nào, trước sinh tồn của bản thân cô không nghĩ được nhiều như vậy. Sau đó cô xoay người vạch ra hai bụi cỏ đằng sau, chui vào một cái động đã đào từ trước, rời khỏi Thanh Mộc Bảo chạy về phía Thần Mộc Lâm.
Đây là cái động mà Thanh La đã đào vào ngày cha cô qua đời. Tuy năng lực chiến đấu của cô không mạnh, nhưng cảm giác đối với nguy hiểm xác thực rất nhạy bén, nếu không hôm nay thật sự sẽ ngã xuống.
"Đáng chết tiểu tiện nhân, dám làm hỏng hai mắt của cháu trai ta!!"
Nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Cừu Tuấn, Cừu Ôn Mậu liền nhanh chóng chạy đến, nhìn thấy thấy cháu trai mình bị mù hai mắt, lập tức giận dữ không thôi, hận không thể xé Thanh La thành nhiều mảnh.
Ngay lập tức, hắn mang theo một nhóm người đuổi theo vào Thần Mộc Lâm.
Cùng lúc đó.
Trong một bụi cỏ cách đó không xa.
Trần Phi đang trốn ở đây cùng với Lý Oánh Oánh.
Bên ngoài khắp nơi đều là tiếng la giết, chiến đấu vẫn tiếp tục. Huyết Tông, Thanh Mộc Tông cùng quái vật dưới lòng đất đang chém giết lẫn nhau, cảnh tượng vô cùng cuồng bạo đẫm máu khiến người ta cảm thấy rùng mình.
Trần Phi đương nhiên không có cảm giác gì, tâm lý của hắn từ lâu đã cực kỳ mạnh mẽ, loại tình huống này đối với hắn căn bản không có ảnh hưởng gì, sở dĩ hắn trốn ở chỗ này không đi ra ngoài, chỉ là muốn chờ thời cơ tốt hơn.
Vừa rồi hắn đã bắt giữ một thành viên của Huyết Tông, cũng đã điều tra ra kế hoạch cụ thể của lần hành động này, hắn biết mục tiêu của Huyết Tông là Thanh La, Thái Ất Thần Châm cùng Huyền Y Cửu Quyển đều ở trên người Thanh La.
Mà thi thể của đệ tử Huyết Tông đang nằm bên cạnh, chính là do Lý Oánh Oánh bị Trần Phi yêu cầu gửi tin nhắn gọi đến, và người này cũng là người đã tiết lộ tin tức cho Lý Oánh Oánh, cho nên nói làm chó liếm sẽ chết không yên lành.
Nhưng bây giờ hai chân của Lý Oánh Oánh đang phát run, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Cô tự khoe rằng trước đây đã từng chứng kiến không ít trận chiến khốc liệt trên biển, thế nhưng so với hiện tại thì đó chỉ là trò trẻ con. Cuối cùng cô cũng nhận ra trận chiến giữa các võ giả là thế nào.
Chưa kể, còn có rất nhiều sinh vật có hình thù kỳ lạ và đáng sợ chui lên từ dưới lòng đất.
"Nếu biết nguy hiểm như vậy, bà thà vào nhà đá còn hơn, mẹ nó."
Lý Oánh Oánh thốt ra một câu chửi thề, xem như tăng thêm lòng dũng cảm cho bản thân.
“Yên tâm đi, sau khi cô trở về vẫn còn cơ hội vào đó.” Trần Phi Phi an ủi.
"Mẹ nó, đã như vậy cậu vẫn còn đưa tôi vào, tôi chết cho cậu xem."
"Xem thì xem."
Trần Phi nhún vai, bộ dạng có chết cũng không ngừng hơn thua.
Trên tay hắn lúc này chính là quần lót của Tử Linh Lung, cho nên đám quái vật không dám đến gần đây, bởi vì chúng đã bị mùi của Tử Linh Lung chấn nhiếp.
Trần Phi cũng không phải là sợ đám quái vật đến đây, chỉ là nếu chiến đấu với đán quái vật, vị trí tất nhiên sẽ bị bại lộ. Trần Phi cũng không thuộc về bên nào, bỗng dưng xuất hiện, chỉ sợ sẽ bị họ coi là kẻ thù.
Lý Oánh Oánh thì trừng lớn hai mắt.
Chợt nhăn mũi, nhìn Trần Phi với vẻ ghê tởm.
"Tôi thật không nghĩ tới cậu còn có như vậy sở thích quái dị như vậy, mang theo đồ lót của con gái. . . haizz."
Nói rồi, cô còn chậc chậc lắc đầu.
"Lấy chỉ số thông minh của cô, giải thích cũng vô dụng."
Trần Phi bĩu môi, cũng không quan tâm đến việc bị hiểu lầm, cũng lười giải thích với Lý Oánh Oánh, dù sao thì cô ta cũng không biết gì về thế giới dưới lòng đất, đối với Địa Ma Hoàng tộc càng là không biết, có nói cũng vô dụng.
Nếu như là người mà Trần Phi quan tâm, vậy khẳng định là phải giải thích rõ ràng. Nhưng Lý Oánh Oánh là cái gì, Trần Phi cũng mặc kệ cô nghĩ gì về mình.
"Cắt, biến. . ."
Lý Oánh Oánh vốn còn muốn chế nhạo Trần Phi, nhưng chợt tưởng tượng, thân phận của Trần Phi là thứ mà cô không thể đắc tội nổi, làm không tốt còn có thể bị vào nhà đá, liền tranh thủ ngậm miệng lại.
Cũng chính vào lúc này, Trần Phi đột nhiên nhìn thấy một cái bóng màu xanh đang ở trong rừng chui tới chui lui.
"Người kia hình như là Thanh La?"
Trần Phi nhìn Lý Oánh Oánh, cũng có ý hỏi. Dù sao, Trần Phi mới chỉ nhìn thấy Thanh La qua những bức ảnh được con chó liếm kia gửi cho.
Lý Oánh Oánh bên kia liếc mắt một cái, nói: "Thân hình có chút giống, chỉ là nhìn không rõ mặt. Bất quá hình như có rất nhiều người đuổi theo cô ta, rất có khả năng là đúng!"
Trần Phi ngay lập tức chạy đến đó, theo sau là Lý Oánh Oánh.
Lúc này.
Thanh La đang chạy trốn trong rừng, tránh sự truy đuổi của Cừu Ôn Mậu phía sau. Mặc dù cô đã chuẩn bị trước cho việc chạy trốn, nhưng dù sao thực lực cũng có hạn, đối mặt với ngũ tinh võ cuồng như Cừu Ôn Mậu, khoảng cách không ngừng được rút ngắn.
Đặc biệt là khi cháu trai bị chọc mù mắt, Cừu Ôn Mậu càng tức giận, tốc độ bại phát càng nhanh hơn, mắt thấy liền muốn bắt được Thanh La.
Thanh La tràn đầy tuyệt vọng, Thần Mộc Lâm vốn đã từng là nơi an toàn nhất của cô, lúc này lại vô cùng nguy hiểm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận