Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 105: Trần Phi bị thương

Đám cảnh vệ như lâm đại địch, tuy rằng đã bao vây được đối phương, nhưng bọn họ vẫn lo lắng người đàn ông này cất giấu một số vũ khí nguy hiểm. Dù sao, hành vi trước đây của hắn trong văn phòng đã khiến tất cả đám cảnh vệ này phải sợ hãi.
Hơn nữa, ngài Smith cũng nói rằng chỉ bao vây chứ không được giết. Hiện tại chính là tình huống này.
"Ha ha ha... Khi ông đây bị bắt nạt, tại sao không nhìn thấy các người xuất hiện? Fuk, ông đây sẽ chết, nhưng sẽ không bao giờ chết trong tay đám ngụy quân tử chúng mày!"
Sau khi Chu Định gầm lên, liền chuẩn bị nhảy xuống dưới vách đá!
"Chú Chu, nhanh lên!"
Tuy nhiên, chưa kịp nhảy thì Chu Định đã rất ngạc nhiên khi thấy Trần Phi xuất hiện ở đây.
"Trần Phi, cậu làm sao ... con gái của tôi đâu?"
“Yên tâm đi chú Chu, cháu đã thu xếp rồi. Nhanh lên, không còn thời gian nữa đâu!” Trần Phi đến đây một mình, nhất định không thể đối đầu trực diện với đám cảnh vệ, phải nhanh chóng chạy cùng với Chu Định.
"Thi thể của vợ tôi còn chưa..."
"Lại nói nhảm thế nữa, chú cũng sẽ là thi thể! Lưu được núi xanh, không sợ không có củi đốt. Chú không nghe lời tổ tiên của chúng ta nói sao?" .
Chu Định nghiến răng nghiến lợi, nhanh chóng buộc chặt cây leo vào thân, cùng Trần Phi trượt xuống!
Mấy tên cảnh vệ nhất thời không thấy động tĩnh gì, tiến lên nhìn thì lập tức choáng váng!
Không ngờ Chu Định lại chạy trốn theo cách như vậy!
Đội trưởng cảnh vệ hoảng sợ đến mức toàn thân đổ mồ hôi! Phải biết, Chu Định là người đã được phía trên ra lệnh tử hình. Hắn nhanh chóng chạy tới mép vách núi xem xét, nhưng lại phát hiện ngoài Chu Định còn có một người khác cần phải bắt, Trần Phi!
Khi đám cảnh vệ đuổi tới bên cạnh vách núi, Trần Phi và Chu Định đã trượt xuống, buông dây leo, chạy về phía bến cảng!
"Phanh phanh phanh!"
Đội trưởng cảnh vệ đột nhiên bóp cò, Trần Phi và Chu Định đi ngang chạy thoát thân!
Đột nhiên, Trần Phi phát hiện ra rằng khẩu súng đang nhắm vào Chu Định!
Trong nháy mắt, Trần Phi lao tới và đẩy Chu Định ra!
"Phanh!"
"Tê…!"
Trong lúc đó, Trần Phi cảm thấy lạnh sống lưng!
Trúng đạn!
Khoảnh khắc ý tưởng này xuất hiện trong đầu, Trần Phi có thể cảm thấy hơi ấm áp đang nháy mắt truyền qua toàn bộ lưng. Hắn biết rằng đó là máu của chính mình!
Cũng không phải là đau đớn, mà là một cảm giác chết lặng. Trần Phi thậm chí còn không biết vết thương ở đâu. Nhưng hắn biết tình hình hiện tại rất tệ, trong đầu có cảm giác choáng váng, đó là hiện tượng mất máu quá nhiều.
"Trần Phi!"
Chu Định sửng sốt, không ngờ vào thời khắc mấu chốt, Trần Phi lại thực sự chặn súng cho mình! Nhanh chóng bước tới đỡ hắn dậy và cùng nhau chạy về phía trước.
Trên vách núi.
“Đuổi theo cho tôi, chắc bọn chúng đang chạy đến bờ biển, phong tỏa tất cả các đường bờ biển!” Đội trưởng đội cảnh vệ hét lớn.
Ngay lập tức, máy liên lạc của hắn vang lên.
"Tình hình thế nào rồi?"
Giọng của Smith phát ra từ đầu dây bên kia.
"Thưa ngài, chúng tôi đã bao vây Chu Định, nhưng Trần Phi lại đột nhiên xuất hiện và giải cứu hắn. Chúng tôi đang đuổi theo!"
"Chạy?"
Smith rõ ràng là cao giọng, hắn lãnh đạm nói: "Nếu không bắt được bọn họ, chức đội trưởng cảnh vệ của cậu, nên từ đi."
Hắn nói xong liền cúp điện thoại.
Đội trưởng cảnh vệ đã toát mồ hôi lạnh, ngài Smith là nghị sĩ quốc hội cấp cao, không phải chỉ cần một câu nói là có thể chỉnh chết mình sao? Nghĩ đến đây, hắn lập tức báo cáo với sở chỉ huy rằng sẽ cử thêm người đến hỗ trợ phong tỏa đường bờ biển và truy đuổi Trần Phi.
Trên đường chạy trốn.
"Chú Chu, cháu muốn xin lỗi chú. Nếu không phải tại cháu, chuyện này cũng đã không xảy ra với chú."
Trần Phi yếu ớt nói, tuy rằng Chu Tiểu Tuệ không trách, nhưng không có nghĩa là Trần Phi không quan tâm, nếu không hắn sẽ không ra tay cứu giúp.
Chu Định muốn nói gì đó, nhưng Trần Phi đã xua tay. Hắn biết rằng không có gì khác hơn là lặp lại những gì Chu Tiểu Tuệ đã nói.
"Nếu cậu thực sự cảm thấy có lỗi với tôi, hãy sống sót rồi sau đó chính thức xin lỗi tôi." Chu Định nói, đẩy nhanh tốc độ.
Rõ ràng hắn cũng đã nhìn ra, Trần Phi đột nhiên nói ra lời này, bởi vì sợ sau này không có cơ hội nói ra.
Trần Phi đã biết rủi ro của cuộc hành động này, vì vậy mặc dù lúc này bị thương nặng nhưng hắn cũng không hề sợ hãi, chỉ có chút ít tiếc nuối.
Xin lỗi về việc gì? Những ngày trải nghiệm này, đơn giản là đặc sắc hơn cả phim. Có rất nhiều người và những điều đáng quan tâm. Nhưng không có cách nào, Trần Phi biết rằng rất khó để thoát khỏi nguy hiểm này.
Quần áo sau lưng đã bị máu thấm ướt, ý thức của Trần Phi bắt đầu mờ mịt.
"Bến cảng ở ngay phía trước!"
Chu Định động viên Trần Phi, lập tức giật mình, chỉ thấy ở cảng đứng đầy cảnh vệ trang bị đầy đủ súng đạn!
"Mẹ nó !!"
Chu Định thấp giọng nguyền rủa, không ngờ tới đối phương sẽ không cho đường sống như vậy.
Khi Trần Phi nhìn thấy điều này, hắn cũng không nói gì cả. Lúc này, ý thức của hắn đã có phần tan rã. Ngay cả việc suy nghĩ cũng trở nên khó khăn.
"Bọn chúng đang ở ngay trước mặt chúng ta, tôi vừa nghe thấy âm thanh bỏ chạy của bọn chúng!"
"Thằng nhóc kia đã trúng đạn, nhất định không chạy xa được!"
"Bao vây! Nhất định phải bắt hết chúng lại!!"
Con đường phía trước bị chặn. Những cảnh vệ theo phía sau cũng sắp đuổi kịp!
Đây chính là tuyệt vọng!
Đã không còn khả năng để có thể chạy trốn!
Chu Định trong lòng tràn đầy tuyệt vọng, trước đó chỉ là chết một mình, hiện tại đã có Trần Phi! Điều này khiến hắn rất khó chịu! Tuy rằng lửa giận bị kìm nén bao nhiêu năm bùng nổ, nhưng bản chất của Chu Định vẫn là một người có tấm lòng nhân hậu!
"Chú Chu, cháu vẫn không cứu được chú, thật xin lỗi."
Trần Phi ở trong trạng thái uể oải, yếu ớt nói.
"Đừng nói nhảm, tôi sẽ cõng cậu đến đợt sóng cuối cùng! Chết cũng không thể để cho đám súc sinh này coi thường!!!"
Chu Định cõng Trần Phi trên lưng không chút do dự lao thẳng về phía bến cảng!
...
Ở vùng biển ngoài cảng, Lạc Băng ở trong tàu ngầm có thể nhìn thấy tình hình của cảng từ màn hình. Cô không biết Trần Phi tình huống bây giờ ra sao, có thể thấy có rất nhiều cảnh vệ vây quanh cảng, Trần Phi muốn trốn thoát, là vô cùng khó khăn!
"Tiểu quỷ ngu ngốc, tôi đều đã nói, sẽ cho cậu xem những chiếc tất chân khác nhau, nếu cậu dám không quay trở lại..."
Lạc Băng nói, mắt cô bắt đầu đỏ hoe và rơi lệ.
Nhưng ngày này cùng nhau vượt qua sinh tử, cô đối với Trần Phi giống như một gia đình. Cảm giác này không hẳn là yêu, nhưng cũng không kém là bao. Nói tóm lại, khi Lạc Băng nghĩ đến tình cảnh tuyệt vọng của Trần Phi lúc này, bản thân khó có thể kìm chế được.
Nhưng vào lúc này, Lạc Băng lại lập tức giật mình!
Chỉ thấy một con tàu cướp biển to lớn đang tiến về cảng!
Cô choáng váng, chuyện gì đang xảy ra đây?
Ngay lập tức, chỉ thấy tàu cướp biển cập bến, và một người đàn ông với dáng vẻ phương đông đáp xuống đầu tiên với vũ khí trong tay, và hét lên giận dữ: "Kẻ nào dám động đến anh trai của Chu Thịnh của tao?! Các anh em, giết!!"
Theo một tiếng gầm rú vang lên, chỉ thấy hơn ba trăm tên cướp biển từ trên tàu lao xuống và lao thẳng vào bờ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận