Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 162: Kẻ phản bội

Đường Ngạo Sương trầm mặc trong chốc lát, Tiểu Y cũng là đỏ mắt, không ngờ hành động thất bại này lại để lại hậu quả thảm thương như vậy! Nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn, chỉ có sống mới có cơ hội báo thù.
Sau khi lao ra khỏi ngõ, cuối cùng không có cướp biển phía trước, bởi vì đã đến biên giới thị trấn, sau khi ra ngoài chính là một sa mạc!
Bến cảng thì hoàn toàn ngược với phương hướng hiện tại, muốn về bến cảng gần như không có khả năng! Bởi vì nhất định phải đi qua các thị trấn, mà trong các thị trấn, hàng trăm tên cướp biển đang ở đó. Con đường duy nhất để đi bây giờ là sa mạc.
"Xuyên qua sa mạc này, chúng ta có thể tìm thấy một bến cảng khác."
Đường Ngạo Sương trầm giọng nói, tuy rằng rất nguy hiểm, nhưng cũng là cơ hội cuối cùng.
"Trước khi băng qua sa mạc, chúng ta phải thanh lý nội ứng đã. Nếu không, dù đi đến đâu, chúng ta cũng sẽ bị đuổi theo, đến chết không có chỗ chôn", Trần Phi bất ngờ nói.
Ngay khi những lời này nói ra, ba người còn lại nhất thời sửng sốt.
"Ý mày là gì?!"
Bob thần sắc lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Trần Phi, ánh mắt đỏ hoe dò hỏi.
"Mày vẫn không hiểu ý của tao sao? Mày chính là nội ứng a. Chuyện đơn giản như vậy, cũng cần phải giải thích sao? Thoạt nhìn thì tưởng Khánh Mặt Rỗ đã phản bội chúng ta, nhưng thật ra, là mày đã sớm thông đồng với Khánh Mặt Rỗ a? Giúp đỡ Gade đem tiểu đội S một mẻ hốt gọn? "Trần Phi không ngứng bắn liên thanh nói.
"Thằng khốn, đừng có ngậm máu phun người !!"
Trong lúc vội vàng, Bob rút vũ khí ra và nhắm vào Trần Phi.
"Tại sao cậu lại vu khống Bob? Mặc dù hắn đã mắc sai lầm trong hành động lần này, nhưng đây cũng không phải là điều hắn muốn thấy. Chúng tôi đã hành động cùng nhau rất nhiều lần, tôi vẫn tin tưởng Bob!", Tiểu Y nói.
“Trần Phi, chúng ta hãy chạy vì mạng sống của chúng ta trước.” Mặc dù Đường Ngạo Sương không phản bác lại Trần Phi, nhưng hiển nhiên lời này cũng có nghĩa rằng cô ấy vẫn tin Bob sẽ không phản bội.
"Thằng ranh, mày đã vu khống tao, chuyện này cũng không thể cứ như vậy bỏ qua! Đây là mày cũng đang xúc phạm mối quan hệ với những người anh em đã chết của tao !!" Bob trực tiếp lên đạn, hắn đã sớm không ưa mắt Trần Phi từ lâu rồi, hiện tại càng muốn đem cơ hội này để xử lý Trần Phi!
"Bốp!"
Trần Phi bỗng nhiên tung một cước, trực tiếp đem khẩu súng lục của Bob đạp bay!
Ngay lập tức hắn lao về phía trước, ngay trước mặt Đường Ngạo Sương và Tiểu Y, liền kéo áo khoác của Bob ra!
"Nhìn cho kỹ đây!"
Trần Phi tức giận nói với hai cô gái.
Đường Ngạo Sương và Tiểu Y sững sờ một lúc, sau đó nhìn về Bob với vẻ mẳ không tin, đồng thanh lẩm bẩm: "Tại sao?"
Chỉ nhìn thấy áo giáp của Bob, thậm chí không có một vết đạn nào. Điều này có nghĩa là không một viên đạn nào trúng hắn, điều này rõ ràng là không bình thường. Phải biết, Trần Phi và những người khác, vết đạn trên áo chống đạn đều dày đặc. Nói cách khác, nhóm cướp biển cố tình không bắn Bob.
Bob đột nhiên hoảng sợ, cổ họng hắn hơi thắt lại. Không ngờ rằng Trần Phi lại phát hiện ra điều này. Ngay lập tức, đầu óc hắn nhanh chóng trở lại, ngụy biện nói: "Bọn chúng cố tình không nbắn tôi, chính là vì để chia rẽ chúng ta! Ly gián quan hệ giữa chúng ta!"
Trần Phi hừ lạnh một tiếng: "Ly gián? Xin hỏi, tại sao bọn cướp biển lại phải dùng thủ đoạn như vậy khi chúng đang có ưu thế tuyệt đối? Trực tiếp dùng hỏa lực bao phủ là được sao? Tao nghĩ, cũng chỉ có tao, là người duy nhất ngoài ý muốn a? Nếu như không có tao, Dashan và Khỉ Lông Vàng bị giết, Đường Ngạo Sương và Tiểu Y cingx bị bắt sống, đây không phải là kế hoạch hoàn hảo của mày với Gade sao? "
Trước mặt Trần Phi nói về trò hề ly gián chẳng khác nào nghịch đại đao trước mặt Quan Công. Công thành là hạ sách, công tâm là thượng sách, đây là một câu mà Trần Phi luôn ghi nhớ ở trong lòng, trong nháy mắt có thể nhìn thấu lời nói dối của Bob.
Bob toát mồ hôi lạnh, vừa sợ vừa giận với Trần Phi!
Hắn không biết tại sao người thanh niên này lại yêu nghiệt như vậy. Nếu không phải Trần Phi, mục đích bây giờ đã đạt được, chỉ cần không ngừng gửi vị trí, người của Gade sớm muộn gì cũng đuổi kịp, Đường Ngạo Sương cùng Tiểu Y đều có thể bắt được!
Trong những năm qua, tiểu đội S đã giết quá nhiều cướp biển hùng mạnh, bị rất nhiều cướp biển coi như cái gai trong mắt, là cái gai đâm vào thịt! Đã sớm nghĩ biện pháp diệt trừ. Tiểu đội Thợ săn tiền thưởng này cũng không thể đánh dần từ bên ngoài bởi vì số lượng đội viên ít, vì vậy hắn muốn nội bộ tan rã!
Gade lợi dụng sự thèm muốn của Bob đối với Đường Ngạo Sương, đáp ứng rằng, Đường Ngạo Sương sẽ thưởng cho hắn miễn là cùng hợp tác để tiêu diệt tiểu đội S. Nngười luôn muốn chiếm hữu Đường Ngạo Sương như Bob, đã đồng ý ngay lập tức mà không cần suy nghĩ nhiều!
Mắt thấy, kế hoạch sắp thành công nhưng tất cả chỉ vì người thanh niên này mà dẫn đến thất bại trong gang tấc! Đương nhiên, đó chỉ là thất bại của cá nhân hắn. Bob không tin rằng Trần Phi và hai người cô gái có thể thoát khỏi sự truy đuổi của bọn cướp biển. Nhưng bây giờ, hắn lại rơi vào tính cảnh nguy hiểm!
"Ngạo Sương, cô phải tin tôi! Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra! Chẳng lẽ cô không hiểu ý định của tôi sao? Làm sao tôi có thể phản bội cô đây?"
"Tiểu Y, em cũng biết, anh coi em như em gái, sao có thể hại em a?"
Sắc mặt Đường Ngạo Sương lạnh lùng, nhưng sâu trong con ngươi lại tràn đầy giãy dụa. Tiểu càng Y ngơ ngác nhìn Đường Ngạo Sương, dường như không biết phải làm thế nào.
"Bá!"
Nhưng vào lúc này, cùng với một tiếng xé gió, một tia sáng lạnh như băng lóe lên!
Bob chỉ cảm thấy ớn lạnh ở cổ, 'Ách ách' gầm lên hai tiếng, ôm chặt lấy cổ ngã xuống vũng máu, nhuộm đỏ cả bãi cát vàng trên mặt đất.
Trần Phi cất con dao găm đi, liền đi vào sa mạc mà không thèm nhìn thi thể của Bob.
Bạn cần đăng nhập để bình luận