Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 120: Tạm thời an toàn

Trần Phi do dự một lúc, hắn định hành động một mình và không muốn liên lụy đến ai. Dù sao, Michelia cũng không phải là mục tiêu của đối thủ.
Có thể thấy khuôn mặt xinh xắn tha thiết của cô, dựa vào trình độ ỷ lại vào mình của Michelia, Trần Phi đã quyết định mang cô đi cùng.
"Trần Phi, tôi mang thằng nhóc này đi a."
Chu Thịnh muốn kéo Hùng Tam Hổ lên thuyền nhưng không kéo được, Hùng Tam Hổ chỉ cười thành thật, đối mặt với tiếng pháo ồn ào, hắn dường như không có cảm giác gì, chỉ nhìn Trần Phi và gãi đầu cười.
“Tam Hổ, cậu muốn ở trên hòn đảo này, hay là muốn trên biển xông pha?” Trần Phi trầm giọng hỏi.
Từ quan điểm an toàn đến cân nhắc, Hùng Tam Hổ tốt hơn nên ở trên đảo. Nhưng hắn là một cá nhân, và Trần Phi đang nhìn từ góc độ của một người bình thường, cũng không phải là một người tàn tật, vì vậy phải hỏi ý tứ của hắn.
“Ở trên đảo không vui, ha ha, trên biển vui hơn.” Hùng Tam Hổ cười ha ha, hắn ở trên đảo nhàm chán đến chết, ngày nào cũng ngẩn người.
“Vậy cậu đi theo anh Thịnh đi, nhớ phải nghe lời.” Trần Phi dặn dò.
Đi theo Chu Thịnh sẽ không quá nguy hiểm. Dù sao thì anh ta cũng không phải là mục tiêu chính. Hơn nữa, Trần Phi rất thưởng thức tính cách của Chu Thịnh. Hùng Tam Hổ quá đơn giản và lương thiện, tính cách như vậy rất dễ chịu thua thiệt. Cho nên, đây cũng là lý do Trần Phi đồng ý để Tam Hổ đi theo Chu Thịnh.
"Đừng lo lắng, Trần Phi, lần tới gặp lại, tôi chắc chắn rằng cậu sẽ không nhận ra chàng trai này." Chu Thịnh nói, liền cùng Chu Định và Hùng Tam Hổ lên chiếc tàu họ cướp từ Alonso và dẫn dắt hơn hai trăm người anh em, nhanh chóng rời đi!
"Oanh, oanh, oanh!!"
Tiếng đạn pháo, tiếng nổ điên cuồng.
Sau khi Lilith ra lệnh cho thuộc hạ rút lui, cô cũng nhanh chóng thoát đi theo năm hướng khác nhau.
Trần Phi lái cano và tăng tốc độ đến mức tối đa. Mặc dù khuyết điểm lớn nhất của cano trên biển là không chứa được đồ, không đi được quãng đường dài, nhưng nó có một ưu điểm là kích thước nhỏ, tốc độ nhanh, có thể kéo dài khoảng cách với người đuổi theo một cách nhanh chóng trong thời gian ngắn!
Bên trong lô cốt, hai mắt Lục Nghiên đỏ hoe, không ngờ tới vừa mới gặp lại Trần Phi, hai người lại sắp phải chia xa. Hơn nữa, hắn còn phải đối mặt với chuyện nguy hiểm như vậy.
"Dì Lương, sao không để em đi theo Trần Phi, tại sao! Em có thể giúp anh ấy! Hiện tại anh ấy đang bị thương và rất nguy hiểm, dì không biết sao?!"
"Tôi nghĩ em bị điên rồi."
Mặc dù Lương Đình mới ngoài hai mươi, cô và Lục Nghiên thường kết giao với bạn bè cùng thế hệ, nhưng chung quy vẫn là bề trên, tại thời khắc mấu chốt, hiển nhiên phải ra dáng bề trên, nghiêm khắc nói : "Tôi mặc kệ trong em đang nghĩ cái quỷ quái gì trong đầu, nhưng phải hiểu rõ một điều, em không có năng lực, biết không ?! Em muốn giúp Trần Phi? Em dùng gì để giúp hắn? Giúp hắn cản trở sao!"
Bị giáo huấn cho một trận như vậy, Lục Nghiên lập tức nhăn mũi khóc lóc thảm thiết. Thế nhưng là, không có bất kỳ lý do gì để phản bác. Đúng vậy, cô đi theo Trần Phi sẽ chỉ làm liên luy đến hắn mà thôi.
Vốn tưởng rằng khi Lâm Thiến Nhân trở về, mình sẽ có nhiều thời gian ở cùng Trần Phi hơn, nhưng hiện tại xem ra ý nghĩ đẹp đẽ này giống như hoa trong gương, trăng trong nước. Trong vùng biển bao la đầy sóng gió này, nguy hiểm và giết chóc mới là điều chủ yếu.
"Nguy rồi, Tiểu Tuệ đâu ?!"
Lương Đình sững sờ một lúc và nhìn sang một bên, nhưng lại không thấy Tiểu Tuệ đâu!
Lục Nghiên cũng nhanh chóng chạy đi kiểm tra bên trong và bên ngoài lô cốt, hoàn toàn không nhìn thấy Tiểu Tuệ, trong lòng cảm thấy hơi bối rối.
“Chị Tiểu Tuệ vừa rồi hình như đang ở trên bờ, vụng trộm lẻn vào một con tàu, em, em quên nói, em xin lỗi…” Adele thấp giọng nói, giống như một đứa trẻ làm sai chuyện.
"Không trách em, một người khi đã muốn đi, muốn lưu cũng không được ."
Lương Đình thở dài, nhất thời không nói gì.
Nhiệm vụ của cô là canh giữ căn cứ bí mật này, là trạm trung chuyển thông tin cho thành trì nên cô không thể tùy tiện rời đi. Cho nên, ngay cả khi Tiểu Tuệ biến mất, cũng không có cách nào.
Trên thuyền của Lilith, Tiểu Thất nhìn Tiểu Tuệ với vẻ mặt kiên quyết.
"Em nói, muốn theo chị trở thành cướp biển?"
"n!"
Tiểu Tuệ nặng nề gật đầu.
"Tại sao em không quay lại Đại Hạ, nơi đó hoàn toàn bình an, đi theo chúng ta trên biển làm cái gì? Nó không đẹp như vẻ bề ngoài đâu." Tiểu Thất nói.
“Em muốn báo thù!” Trong sâu thẳm con ngươi của Tiểu Tuệ hiện lên mầm mống hận thù.
Cô đã chờ đợi cơ hội này rất lâu, cô biết rằng dù là chú hay cha, cũng sẽ không để mình đi theo, vì vậy cô chỉ có thể tìm một người mạnh mẽ hơn để thực hiện nguyện vọng của mình, trở nên mạnh mẽ hơn, và sau đó trả thù!
"Ách, tôi biết một chút về chuyện của gia đình em. Cha em không phải đã giải quyết hết những kẻ khiến gia đình em trở nên như vậy rồi sao?" Tiểu Thất hỏi.
"Không! Chuyện xảy ra với gia đình em, chỉ là một cảnh cuối cùng được biểu hiện ra. Thế nhưng là, kẻ đứng đằng sau chuyện này vẫn còn đó! Em hận, hận tất cả đám chỉ tay năm ngón đó !!" Trong con ngươi của Tiểu Tuệ, lòng căm thù đang không ngừng bùng cháy dữ dội.
Tiểu Thất còn muốn nói thêm, Lilith trực tiếp bước tới: "Tôi đồng ý, sau này em sẽ đi theo Tiểu Thất và làm trợ lý riêng cho cô ấy."
Lilith nhìn Tiểu Thất, ánh mắt vô cùng hài lòng. Cô thích kiểu biểu hiện này, như thể trong đôi mắt tràn ngập cừu hận kia, nhìn thấy con người cũ của chính mình. Lấy lòng cừu hận làm chất dinh dưỡng, điên cuồng phát triển và trở nên mạnh mẽ!
...
Trần Phi lái cano không ngừng mở khoảng cách với đám người truy đuổi. Michelia dùng ống nhòm nhìn lại, đã không thể nhìn thấy bóng dáng bọn chúng nữa.
"Chúng ta tạm thời an toàn rồi, chủ nhân."
Michelia thở phào nhẹ nhõm, bởi vì chấn thương của Trần Phi chưa lành, nên cần được nghỉ ngơi càng nhiều càng tốt. Nếu như tiếp tục truy đuổi với cường độ cao, sẽ rất nguy hiểm. Dù sao, vết thương của cô vẫn chưa hồi phục, có nghĩa hai người đều đang là thương binh.
"n, mục đích chính của đối phương là thị uy. Đem tư thế thể hiện ra để chấp nhiếp Lilith và Natsume Asami. Mục tiêu chính của cuộc tấn công chính là chiếm lấy đường buôn bán. Đối với việc truy đuổi chúng ta, chắc chắn sẽ tiếp tục, nhưng sẽ không quá mãnh liệt. Nhưng là, đối phương có lẽ biết phạm vi hành động cano của chúng ta, cho nên vẫn không thể xem nhẹ", Trần Phi phân tích.
"Ừ, vậy thì Lilith và Natsume Asami chắc chắn sẽ bị trúng đạn. Chủ nhân, ngài có thể giúp gì cho họ?" Michelia nói.
"Giúp? Tại sao lại phải giúp?"
Trần Phi chỉ vào trán cô gái, sửa lại: "Phải rõ, chủ nhân của em cũng không phải là cướp biển."
Trần Phi chưa bao giờ xếp mình vào cùng một chỗ với họ, đó chỉ là mối quan hệ hợp tác. Nếu tình hình ổn, Trần Phi đương nhiên sẽ bày mưu tính kế giúp đỡ, đó cũng không phải là quan hệ cá nhân, mà là mượn sức mạnh của họ để chống lại các bạo chúa còn lại.
Nếu tình huống thực sự nguy hiểm, đó là việc riêng của họ. Dù sao, nhiệm vụ của Đại Hạ đối với Trần Phi là tiêu diệt mười tên bạo chúa. Lilith và Natsume Asami cũng là mục tiêu của nhiệm vụ. Dù không nhất thiết phải giết hai người họ nhưng chắc chắn rằng băng cướp biển của họ, phải bị tiêu diệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận