Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 405: Anh bị chị Thiến làm hư rồi!

Nghe thấy những lời này, Tiêu Lăng Thiên liền cảm thấy tức giận đến khó thở, hận không thể một quyền oanh chết Trần Phi. Thậm chí hắn còn đã tiến lên một bước, sắp nhịn không được muốn động thủ.
"A?"
Trần Phi lại là cười một tiếng: "Không phải mày vừa mới nói là không chấp vặt với tao sao? Nguyên lai lời của mày nói cũng giống như đánh rắm nha."
Tiêu Lăng Thiên hít sâu một hơi, cố gắng nhẫn nhịn, hừ lạnh một tiếng: "Thân là một cường giả Võ Cuồng, ngày mai tôi sẽ ra sân quyết đấu với các cường giả khác, sẽ tranh cử để trở thành một thành viên của đặc thù tổ giúp ích cho đất nước, làm sao rảnh đi so đo với một sâu kiến như cậu?"
"Vậy thì cút đi? Đừng ở đây làm trướng mắt tao."
Trần Phi nhíu mày, thản nhiên nói.
Tiêu Lăng Thiên trong nháy mắt hô hấp cứng lại, nắm đấm của hắn bóp chặt lại! Trong con mắt hừng hực lửa giận, suýt chút nữa oanh vào mặt Trần Phi.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn hừ lạnh một tiếng, giận quá thành cười: "Tốt, rất tốt."
Nói xong, hắn liền trở về chỗ ngồi của mình.
Trần Phi cũng không để tâm, rót cho mình một ly rượu, chậm rãi uống, giống như chuyện vừa rồi chỉ là vấn đề nhỏ, hoàn toàn không ảnh hưởng đến tâm tình của hình.
"Thằng chó, hôm nay mày xong đời rồi!"
"Dám nói chuyện như vậy với anh Thiên, quả thật là không coi ai ra gì, có mắt không biết Thái Sơn!"
Liêu Triết Hàn và Ôn Hồng Đức đều tức giận không thôi, sắc mặt đỏ bừng, đầu vẫn còn có chút choáng váng, hiển nhiên là do vừa rồi uống quá nhiều. Lúc này, trong lòng rất muốn tiến lên cho Trần Phi một trận, nhưng ngay cả bước đi cũng có chút loạng choạng.
Còn chưa đi được vài bước đã cảm thấy vô cùng buồn nôn, liền tranh thủ xong ra khỏi gian phòng, chạy về phía nhà vệ sinh.
Mà bên cạnh Tiêu Lăng Thiên, nhanh chóng liền bị một đám nữ nhân vây quanh, thay nhau giúp Tiêu Lăng Thiên chút giận.
"Hừ, đồ nhà quê đó thật sự là không biết xấu hổ."
"Vẫn là anh Thiên của chúng ta rộng lượng, không thèm chấp nhặt với hắn, nếu không, một ngón tay của anh Thiên cũng có thể bóp chết hắn."
"Không sai, tên kia khả năng võ giả là cái gì cũng không biết. Anh Thiên của chúng ta thật sự là quá nhân từ."
Những lời tâng bốc cùng nịnh nọt của những cô gái này khiến thần sắc của Tiêu Lăng Thiên dịu đi không ít, nhưng trong lòng hắn vẫn rất tức giận, chỉ vì giữ hình tượng của chính mình, mà không dám làm gì với Trần Phi, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là hắn không so đo.
Bởi vì Tiêu Lăng Thiên biết rất rõ rằng ngay cả khi hắn không tự mình làm điều đó, Liêu Triết Hàn và Ôn Hồng Đức cũng sẽ không bỏ qua cho Trần Phi. Không nói đến muốn mạng của hắn, ít nhất cũng sẽ khiến hắn trở thành một kẻ tàn phế.
Đã có hai người kia động thủ, cần gì phải tự làm bẩn tay mình?
Khi những người xung quanh Trần Phi rời đi, Sở Mộng Vũ hầm hừ trừng mắt với Trần Phi : "Anh có biết mình vừa làm gì không? Anh đây là muốn chết a! Nếu như không phải Tiêu Lăng Thiên tha cho anh một cái mạng, thì giờ anh đã trở thành một người tàn phế rồi!"
Sở Mộng Vũ nghĩ lại vẫn còn hoảng sợ, vừa rồi nhìn thấy Trần Phi chửi mắng Tiêu Lăng Thiên, trái tim cô như treo lên cổ họng.
Nếu Tiêu Lăng Thiên muốn động thủ với Trần Phi, chỉ sợ nháy mắt liền có thể đem Trần Phi nằm đo ván a? Sở Mộng Vũ nghĩ như vậy.
"n."
Trần Phi khẽ gật đầu, cũng không nói nhiều.
Thái độ này càng khiến Sở Mộng Vũ tức giận, mình thực sự không nên lo lắng cho hắn, thật sự là không biết sợ là gì a.
"Anh chính là bị chị Thiến Thiến bảo vệ quá tốt, không biết gì về xã hội này, sớm muộn gì cũng phải chịu nhiều thiệt thòi."
Giống như một lời cảnh báo, Sở Mộng Vũ nói xong liền đi tìm Lê San San.
"Thật xin lỗi a, San San."
Sở Mộng Vũ cảm thấy rất áy náy với Lê San San vì đã đưa Trần Phi đến đây trong bữa tiệc sinh nhật. Dù sao, đây vốn là ngày vui của cô ấy, nhưng cuối cùng đã được Trần Phi nháo loạn.
"Không có việc gì a, hát đi."
Lê San San làm như không có chuyện gì xảy ra, thậm chí còn liếc nhìn Trần Phi trong góc, không biết vì sao, bây giờ cô lại cảm thấy người này dễ nhìn hơn trước rất nhiều. Ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy có chút kỳ quái.
Nhất là vừa rồi hắn dám đôi co với Tiêu Lăng Thiên, cũng không biết do hắn là người ngu không biết sợ, hay là có mắt mà không thấy Thái Sơn. Nhưng bất kể như thế nào, so với đám chỉ biết a dua nịnh nọt Tiêu Lăng Thiên, thanh niên này chung quy lại vẫn có mấy phần bản lĩnh.
Lê San San cảm thấy mình có thể phát điên rồi, bởi vì trong một khoảnh khắc, cô cảm thấy rằng Trần Phi đang ngồi một mình trong góc rất có khí chất, lại đặc biệt đẹp trai, tốt hơn nhiều so với bạn trai Liêu Triết Hàn hiện tại.
Mặc dù gia đình Liêu Triết Hàn rất giàu có, nhưng gia đình của Lê San San cũng không nghèo, mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ hắn a dua nịnh hót Tiêu Lăng Thiên, lúc đầu còn thấy không có vấn đề, dù sao thì mọi người ai cũng cung kính Tiêu Lăng Thiên.
Nhưng bây giờ đột nhiên xuất hiện một người dám chống lại Tiêu Lăng Thiên, điều này đã khiến cô cảm thấy có gì đó rất khác lạ, liền cảm thấy đám người a dua nịnh nọt kia vô cùng mềm yếu, không có xương cốt.
Nữ nhân vĩnh vĩnh sẽ chỉ thích kẻ mạnh, cho dù không phải mạnh nhất, nhưng cũng phải có ý chí cường giả.
Đổng Ca Vận cũng tò mò nhìn Trần Phi, cũng bắt đầu cảm thấy chàng trai này có chút khác lạ.
Điều này khiến Sở Mộng Vũ có chút kinh ngạc, không biết rốt cuộc hai người bạn thân thiết của mình đã xảy ra chuyện gì?
Đối với Đổng Ca Vận thì thôi, dù sao cô ấy cũng chỉ là một cô gái ngoan hiền, chưa bao giờ nhạo báng hay coi thường người khác. Nhưng Lê San San thì hoàn toàn khác, mặc dù giữa bọn họ trông có vô cùng hòa thuận, nhưng đối với người khác liền lộ ra mười phần cay nghiệt.
Trước đó nhìn Trần Phi còn cảm thấy khó chịu, nhưng sau khi thấy Trần Phi nháo loạn bữa tiệc sinh nhật, còn cưỡng ép bạn trai cô ấy uống rượu, vậy mà lại để ý đến Trần Phi, cô nương này chẳng lẽ mắc tâm bệnh?
Sở Mộng Vũ mang theo đầy bụng nghi vấn, cùng bọn họ đi hát.
Lúc này, Liêu Triết Hàn cùng Ôn Hồng Đức hùng hùng hổ hổ từ nhà vệ sinh ra, ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm vào Trần Phi, như thể muốn đem hắn ăn tươi nuốt sống.
“Mày chờ đấy.” Ôn Hồng Đức hung hăng uy hiếp, nằm ở trên sô pha nghỉ ngơi.
"Anh nhất định sẽ khiến cho đứa làm hỏng tiệc sinh nhất của em phải trả giá, San San."
Liêu Triết Hàn cũng một mặt âm trầm nói với Lê San San.
"Thôi đi."
Lý San San sắc mặt lạnh lùng, điều này khiến Liêu Triết Hàn có chút bối rối. Vốn dĩ đã ăn thiệt thòi từ Trần Phi, lúc này lại bị bạn gái giận? Ngay lập tức, trong lòng hắn càng thêm phẫn nộ.
Hắn chuyển tất cả lửa giận này sang Trần Phi, hiển nhiên là cảm thấy, bởi vì Trần Phi làm cho mình mất mặt, San San mới có thể khinh bỉ mình, cái này không trách Trần Phi thì trách ai?
"Phanh!"
Nhưng mà ngay vào lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đá tung ra, toàn bộ tiếng ca hát trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh, ánh mắt của mọi người đều hướng về phía cửa phòng.
"Ôn Hồng Đức, cút ra đây cho ông!"
Chỉ thấy một người đàn ông trung niên bụng phệ, đầu hơi hói đang tức giận đứng ở cửa, giận dữ hét lên.
Bên cạnh hắn còn có một người phụ nữ mặc sườn xám, ánh mắt quyến rũ mang theo vẻ khinh thường.
Mà bên cạnh đôi nam nữ, là một người đàn ông mặc âu phục đen, đeo kính râm.
"Cường đại ca, chính là thằng oắt con này đánh tôi, còn sợ soạng người phụ nữ của tôi, hắn nói hắn tên là Ôn Hồng Đức, anh xem đó mà xử lý thôi." Người đàn ông trung niên hói đầu nói với người đeo kính râm.
"Ông chủ Tiền, chuyện này cứ giao cho tôi."
Người đàn ông đeo kính râm được gọi là Cường đại ca trầm giọng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận