Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 287: Dễ dàng nghiền ép

Chợt, Trần Phi bất ngờ vươn tay, tóm lấy cổ Kemp. Lập tức, Kemp như một con vịt chết, không thể nhúc nhích được chút nào.
Ba ngàn thuộc hạ đều sững sờ, trong mắt ai cũng lộ ra vẻ sợ hãi lẫn lộn, không biết phải làm sao.
Vera đã chết, hiện tại Kemp cũng có thể bị giết bất cứ lúc nào.
"Để người của mày, lăn."
"Nếu không, chết ngay bây giờ."
Trần Phi lạnh lùng nói.
Ba ngàn cướp biển, nếu hắn thật sự muốn cùng Trần Phi liều chết, thì cho dù Trần Phi có cường đại đến đâu, cũng không thể lấy một địch ba ngàn. Hơn nữa, Lilith, Tiểu Thất và rất nhiều anh em còn sống đều bị thương nặng, nên bây giờ phải tìm một nơi để chỉnh đốn.
Sau đó, Trần Phi sẽ khiến tất cả cướp biển trên biển lớn, đều phải trả giá bằng máu!
Lúc này, Kemp vốn đã sợ như chuột, hắn tận mắt chứng kiến Trần Phi có thể một tay đánh nổ khiên chống nổ, chớ nói chi là cái cổ yếu ớt của hắn, chỉ sợ tùy tiện đều có thể bóp nát!
"Tất cả tản ra, đều rời đi cho tao!"
Ngay lập tức, Kemp hét lên với người của mình.
Mấy ngàn cướp biển vốn là hoang mang lô sợ, lúc này nghe được lệnh, tất cả đều lái tàu bỏ chạy.
Trong nháy mắt, trên toàn bộ hòn đảo chỉ còn lại hơn một trăm tàn quân, cũng như Trần Phi đang nắm giữ Kemp.
"Anh Phi quả thực chính là thần tiên!"
"Mấy ngàn cướp biển là cái thá gì? Cho dù có nhiều người đến, đối mặt với anh Phi cũng chỉ có thể xéo đi!"
"Ha ha ha, đây chính là năng lực của anh Phi chúng ta, cho dù chỉ có một người, cũng có thể khiến đối phương khiếp sợ!"
Mọi người đều cuồng hỉ!
Đây là niềm vui sống sót sau tai nạn, càng là sùng bái Trần Phi từ tận nội tậm!
Anh em họ Chu rất kích động, họ muốn hỏi Trần Phi năm nay đã đi đâu, nhưng rõ ràng chưa phải lúc. Hùng Tam Hổ chỉ ha ha cười ngây ngô, hắn căn bản không suy nghĩ nhiều.
Thẳng đến khi đám cướp biển đều lái tàu rời đi.
"Trần Phi, bây giờ cậu có thể thả tôi a? Chúng ta đã xóa bỏ ân oán trước đó, tôi sẽ bảo Morrison đại ca không đối phó với cậu ... Ách ách ách"
Theo âm thanh 'Răng rắc' vang lên, Trần Phi trực tiếp bẻ gãy cổ Kemp, thậm chí câu sau cùng hắn cũng không thể nói đầy đủ, liền nghiêng đầu mất đi sinh cơ.
Đương nhiên Trần Phi sẽ không để hắn đi, bao gồm cả Morrison, cùng tất cả cướp biển trên biển, đều là mục tiêu mà Trần Phi muốn giết! Đây là hận thù không thể tránh khỏi!
Ngay cả thi thể Kemp cũng không nhìn, giống như là rác rưởi tùy ý ném vào biển cả, Trần Phi trực tiếp đi đến một chiếc tàu cướp biển, dẫn theo những người còn lại rời đi.
"Anh Phi, một năm nay anh đi đâu a?"
"Đúng vậy a, anh không biết, không có anh ở đây, đám súc sinh cướp biển liền ức hiếp chúng tôi!"
"Rất nhiều anh em của chúng tôi đã chết một cách thê thảm dưới tay cướp biển, anh Phi, anh phải báo thù cho chúng tôi a!"
Những người anh em còn sót lại, đều kích động nói, trong lòng tràn đầy căm phẫn!
“Yên tâm, tôi sẽ dẫn mọi người, dùng máu của tất cả cướp biển để tỏ lòng kính trọng với những người anh em đã chết của chúng ta!” Trần Phi lạnh lùng nói!
Lập tức, tất cả mọi người đều reo hò.
Về phần một năm này hắn đi đâu, Trần Phi cũng không giải thích cụ thể, chuyện này liên quan tới Quân Lâm đoàn, cho nên Trần Phi không thể nói ra ngoài.
“Trần Phi, kế tiếp nên làm gì?” Chu Thịnh tiến lên hỏi.
Ngay cả kiêu ngạo như Chu Thịnh, lúc này cũng coi Trần Phi là trụ cột. Trong lòng có rất nhiều tò mò, nhưng hắn không có hỏi. Vì Trần Phi không chủ động nói, nên hắn sẽ không hỏi.
"Trước tiên đi căn cứ trên biển của đặc thù tổ, sau đó chúng ta sẽ tập hợp anh em, một chữ, giết!"
Đồng tử của Trần Phi trần đầy màu máu đỏ tươi!
Chu Thịnh nhếch nhếch miệng, cùng tất cả các anh em nhiệt huyết sôi trào!
Trong lòng bọn họ đều biết mặc dù chỉ còn lại hơn một trăm người, nhưng chỉ cần Trần Phi tới, bọn họ liền có thể kéo lên một đội lớn!
Phần lớn trong số hơn mười ngàn anh em trước sau, đều đã phân phát, tản mác khắp nơi trên biển, tất cả đều đang lặng lẽ chờ thời cơ. Chỉ cần tin tức về sự xuất hiện của Trần Phi tuôn ra, mọi người sẽ đổ xô đến đó!
Trong một năm qua, đám cướp biển lại làm mưa làm gió, đặc tội càng nhiều người, nô lệ khai thác mỏ trên biển cũng tăng lên theo cấp số nhân, đây đều là những thế lực mạnh mẽ mà Trần Phi có thể thu phục!
"Có thể gặp được tỷ tỷ a!"
Khi Adele nghe được muốn đi cứ điểm, khuôn mặt nhỏ bé của cô lập tức kích động đỏ bừng.
Hơn một năm qua, cô mỗi giây mỗi phút đều nhớ Michelia và Trần Phi, lúc này cuối cùng Trần Phi cũng xuất hiện, cô sắp gặp lại tỷ tỷ, Adele không nhịn được bật cười, cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trong thế giới.
"Khụ khụ..."
Lúc này, Lilith ho nhẹ vài tiếng, thanh tỉnh lại.
Cô ngây người một lúc, sau đó vẻ mặt lộ rõ vẻ buồn bã, nhớ lại hình ảnh Tiểu Thất cắt cổ, đau lòng nhắm mắt lại. Chợt, trong lòng run lên, vừa rồi, giống như thấy được thân ảnh một thanh niên?
"Trần ... Trần Phi?!"
Lilith hai mắt đột nhiên mở to, thanh niên này không phải Trần Phi thì còn là ai?
Ngay lập tức, cô khẽ cười.
"Ha ha, xem ra tôi đã chết, vậy mà vẫn có thể gặp được cậu. Vừa vặn, Tiểu Thất đâu?"
"Cô vẫn còn sống."
Thấy vậy, Trần Phi thản nhiên nói: "Tôi cũng chưa chết."
Nghe đến đây, Lilith lại ngơ ngân. Ngay lập tức không biết là vui hay buồn, hai mắt đỏ hoe, nói: "Cậu không chết, vì cái gì không xuất hiện sớm hơn? Nếu như tôi chết liền tốt, còn có thể bồi tiếp Tiểu Thất. "
Mặc dù cô không biết Trần Phi đã làm gì, nhưng Lilith cũng biết rằng tình hình hiện tại của cô đã an toàn. Nhất định là Trần Phi là người hóa giải nguy cơ. Nếu như Trần Phi đến sớm hơn, có lẽ Tiểu Thất cũng không phải chết?
“Nếu cô chết, mới thật sự không gặp được Tiểu THất.” Trần Phi nói.
“Có ý gì?” Lilith ngơ ngẩn, tim đập loạn xạ.
“Tiểu Thất vẫn chưa chết, thương thế hiện tại hẳn là đã ổn, sẽ có thể sống sót.” Trần Phi nói.
Nghe đến đây, Lilith như muốn phát điên, nhanh chóng chạy tới phòng điều trên tàu, liền thấy Tiểu Thất đang nằm trên giường bệnh, trên cổ quấn một chiếc băng dày cộp, gương mặt vì mất máu quá nhiều mà trở nên nhợt nhạt.
"Tiết Thất, Tiết Thất..."
Lilith khẽ lay động gọi cô, bác sĩ tàu chạy tới nói: "Thương thế đã khỏi, bởi vì vết thương không sâu, cũng không có bị thương đến động mạch. Kém một chút a, cứu về một cái mạng. Bất quá bây giờ chỉ cần không bị nhiễm trùng là được, dù sao thì môi trường ở đây cũng không phải tốt. "
Nghe vậy, Lilith mừng đến phát khóc, im ắng khóc lên, nếu Tiểu Thất chết, cô thật sự cũng không muốn sống. Hiện tại chỉ mong vết thương không bị nhiễm trùng, dù sao nó cũng ở trên cổ, một nơi rất quan trọng.
Thấy vậy, Trần Phi không có làm phiền hai người.
Thời điểm gặp Lilith, hắn đã thấy hai người họ có một mối quan hệ rất tốt, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với họ trước đây, chắc hẳn phải có gì đó mới khiến mối quan hệ này trở nên bền chặt như vậy.
"Anh, một năm này người đi đâu nha? Chán ghét!"
Adele phồng mặt nhỏ lên, hầm hừ.
Đương nhiên, cô không thực sự chán ghét Trần Phi, thích còn không kịp, chỉ là náo tâm tình một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận