Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 88: Trần Phi nổi giận

Đôi mắt của bác sĩ tàu đột nhiên trừng to, nghĩ đến bản thân mình vừa tuyên án tử hình, không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng đồng thời cũng kinh ngạc trước sức sống bền bỉ của cô ta.
“Mang lên trên tàu cứu đi.” Lilith nói.
“Vâng, thuyền trưởng!” Bác sĩ tàu gật đầu và nhanh chóng hành động. Nhưng trong lòng vẫn không ôm chút hy vọng nào, dù sao, đây là cố gắng kéo dài hơi tàn, chỉ là một cái chấp niệm, có thể ra đi bất cứ lúc nào.
“Chị ơi, Trần Phi có phải chết rồi không?” Hốc mắt Tiểu Thất đỏ bừng, hỏi.
Trần Phi đã cứu sống cô và còn cứu được cả chị Lilith, cô đương nhiên khắc ghi ân tình đó.
Hôm qua, ngay sau khi nhận được cuộc gọi từ Trần Phi, cô đã lập tức báo cáo với Lilith và đi tới đây.
Nhưng bây giờ có vẻ như vẫn là hơi chậm?
"Không biết, thử đi xung quanh nhìn xem."
Lilith trầm giọng nói, lấy ra rađa, trực tiếp đi lên sườn núi trước mặt. Cái máy gọi lúc trước đưa cho Trần Phi bên trong là có hệ thống định vị GPS.
Sau khi đến sườn núi, Lilith khẽ giật mình, liền nhìn thấy một bóng người đang đứng trên tuyết.
"Trần Phi!"
Thấy vậy, Tiểu Thất nhanh chóng bước lên phía trước.
Nhìn thấy tình trạng lúc này của Trần Phi, cô lập tức luống cuống một chút.
Chỉ thấy hai mắt Trần Phi đỏ ngầu, tràn đầy tơ máu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, cả người đều tiều tụy đi trông thấy, tình trạng cơ thể cực kỳ kém.
Cô bước tới, sờ trán Trần Phi một chút, liền cảm giác như chạm vào đống lửa.
"A! Cậu sốt rất nặng a!"
Trần Phi đẩy tay cô ra, thanh âm khàn khàn, mắt đỏ hoe nói: "Michelia, Lục Nghiên đâu …?"
"Lục Nghiên? Tôi không biết. Michelia ... Michelia bây giờ đang ở trên thuyền, bị thương nhẹ." Tiểu Thất do dự, không dám nhìn vào mắt Trần Phi.
Lúc này, Trần Phi giống như một con sư tử bị thương và nổi giận.
"Đừng nhìn chằm chằm vào Tiểu Thất như vậy, cậu sẽ làm em gái tôi sợ đấy."
Lilith tiến lên một bước, đứng ở trước mặt Tiểu Thất, nhìn Trần Phi, cô cau mày nói: "Cậu theo tôi lên tàu rồi lại nói."
Nhìn trạng thái của Trần Phi, giống như một sợi dây bị kéo căng đến cực điểm, có thể đứt bất cứ lúc nào. Cô sợ Trần Phi trực tiếp sẽ chết ở đây.
Trần Phi nghe vậy, cũng không nói gì thêm, yên lặng đi theo Lilith.
Lên tàu, hắn liền được dẫn đến phòng ý tế.
Nhìn thấy Michelia nằm trên giường mổ, Trần Phi chỉ cảm thấy đầu óc 'Ông ông' truyền đến bên tai. Trên toàn thân của cô gái không có chỗ nào tốt, nhịp tim của cô thấp đến đáng sợ và bác sĩ đang không ngừng cố gắng hết sức để cấp cứu cho cô.
Lilith chợt rùng mình, kinh ngạc nhìn Trần Phi, trên người thanh niên này cô lại cảm thấy một loại tử vong uy hiếp! Một luồng khí đan xen với sự lạnh lùng băng giá và sự tàn bạo tỏa ra từ cơ thể hắn.
Đây là khí thể!
Chỉ có trên người những siêu cấp đại cướp biển, mới có thể cảm nhận được khí thế như vậy!
Mồ hôi lạnh bất giác chảy ra trên trán Lilith. Cô nhớ rằng chỉ vài năm trước, trên hòn đảo nô lệ, khi lần đầu tiên nhìn thấy tên bạo chúa đứng đầu của biển cả, mới trải qua loại khí thế như vậy.
Trần Phi bước tới nhẹ nhàng vuốt tóc Michelia, giọng nói của hắn như một hồi chuông báo tử từ địa ngục.
"Hãy nghỉ ngơi thật tố, sợi chỉ đen đó, tôi sẽ nhổ tận gốc để trả thù cho em. Từ Terry đến Barlow, lại đến Rosen ... Cùng kẻ được gọi là Smith đó. Một tên... khôn tha!"
Giọng nói của Trần Phi không lớn, nhưng lại mang theo hàn ý khiến linh hồn người ta run lên.
"Ài, tình trạng của cô gái này đã có những chuyển biến tốt đẹp!"
Đột nhiên, một cảnh tượng thần kỳ xuất hiện, khi Trần Phi vừa xoa đầu, nhịp tim của cô lại dần dần tăng lên, điều này cho thấy cô đang dần dần thoát ly khỏi nguy hiểm.
“Trần Phi, tình trạng của cậu cũng không tốt, mau vào nằm đi.” Tiểu Thất nhìn thấy tâm trạng của Trần Phi không bình thường, lo lắng nói.
"Tôi không sao."
Trần Phi hai mắt đỏ hoe, sâu bên trong con ngươi là ẩn chứa một cỗ lửa giận.
Hắn sẽ không gục ngã nữa, sẽ không cho phép mình gục ngã thêm lần nữa.
Mặc dù sự khó chịu về thể chất vẫn còn quanh quẩn quấn lấy, để hắn cảm thấy chệnh choạng không thôi. Nhưng tinh thần lại phi thường mạnh mẽ, đây là một loại trương thành, mang máu trưởng thành.
Đôi mắt đẹp của Lilith lúc này tỏ ra vẻ ngạc nhiên, nam nhân này có lẽ chính là trời sinh vương giả.
“Bây giờ chúng ta có thể đuổi kịp thuyền của Barlow không?” Trần Phi trầm giọng hỏi.
“Có thể, nhưng tại sao lại đuổi theo nó?” Lilith lại thay đổi lời nói. “Nếu tôi giúp cậu đuổi theo Barlow, chẳng khác nào là tuyên chiến với Rosen. Rosen đứng thứ tám trong mười bạo chúa. Dưới trướng có khoảng hai ngàn ba thuộc hạ, chính xác là gấp đôi của tôi và bây giờ tôi cũng không có lý do gì để khai chiến với hắn. ”Lilith nói.
Ban đầu cô có một ngàn người dưới trướng, nhưng đã loại bỏ mất bốn trăm người của Moretti, mặc dù vị trí của cô trong băng cướp biển đã ổn định hơn. Nhưng sức mạnh tổng thể lại bị suy yếu rất lớn.
"Thực lực của chị Lilith hiện giờ đã bị suy yếu. Lại có rất nhiều cướp biển muốn cướp đường thương mại của chúng ta, thật là đáng chết!" Tiểu Thất phẫn nộ nói.
“Tiểu Thất, đừng có cái gì cũng nói ra bên ngoài.” Lilith cau mày.
"Úc."
Tiểu Thất nhận ra rằng mình đã nói sai điều gì đó, liền ngậm miệng lại. Giống như một đứa trẻ đã làm sai chuyện, liền đứng sau lưng Lilith.
“Đường thương mại là cái gì?” Trần Phi hỏi.
"Phí đường biển."
Lilith chỉ phun ra vài từ đơn giản, nói giải thích.
Trần Phi gật đầu, đường biển là con đường giao thương quan trọng, trên thế giới mỗi ngày có rất nhiều tàu hàng ra khơi. Có vẻ như những tên đại cướp biển này đều chiếm giữ đường dây buôn bán trên biển, và thu phí qua đường là nguồn thu nhập chính của bọn họ.
"Lilith, chúng ta sẽ hợp tác, thế nào."
Trần Phi đột nhiên nói.
Hắn không phải là một kẻ liều lĩnh hành động theo cảm tính, chỉ có đầu óc có bệnh mới một người đi khiêu chiến ngàn người. Cho nên, nhất định phải sử dụng tất cả sức mạnh có thể mượn được. Và Lilith trước mặt hắn là một đối tượng rất tốt.
Trần Phi nói: "Về phần Rosen, hắn nhất định là phải chết. Không chỉ là bởi vì hắn là người bắt nạt Michelia, mà tệ hơn nữa, bên trong Đại Hạ có một đường dây lợi ích đen tối nên tôi cần phải diệt trừ. Cho nên, chúng ta hợp tác, Sau khi giết được Rosen, đường buôn bán của hắn hoàn toàn sẽ thuộc về cô. Tôi không cần cái gì cả. "
Lilith trợn mắt nhìn Trần Phi: "Nghe cậu nói thì có vẻ rất dễ dàng, nhưng đừng quên, cậu là một kẻ cô độc. Dù cậu có tàn nhẫn đến đâu, đối mặt với hỏa lực tuyệt đối cũng không có ý nghĩa gì. Chẳng lẽ, hợp tác với cậu liền có thể giết được Rosen? "
Mặc dù cô rất xem trọng Trần Phi, nhưng không nghĩ rằng Trần Phi có thể đánh bại Rosen.
"Có thể!!"
Trần Phi lại phun ra một chữ, nhưng lời này dường như lại có ngàn cân sức nặng!
Lilith sững sờ một lúc, liền nhìn thấy được ánh sáng tự tin trong mắt Trần Phi.
"Dưới trướng của Rosen, ngoài năm trăm vệ sĩ cá nhân của chính mình, còn có sáu đội trưởng, tổng cộng lên tới hai ngàn ba trăm người, tôi sợ cậu quên, nên nhắc lại một lần nữa!"
"Tôi đã nói là tôi có thể làm được!"
"Bao lâu? Ba năm, năm năm hay mười năm?"
Nghe câu hỏi của Lilith, Trần Phi chỉ duỗi một ngón tay ra.
"Một năm?!"
Lilith tròn mắt khi nhìn thấy điều này. Ngay lập tức, cô nở nụ cười quyến rũ, nhìn Trần Phi như một kẻ ngốc: "Cậu không hiểu những gì tôi nói vừa rồi sao? Thuộc hạ của hắn có..."
"Ý tôi là, một tuần."
Giọng nói nhẹ nhàng của Trần Phi vang lên, đánh gãy lời của Lilith.
Toàn bộ căn phòng bỗng chốc im lặng chết chóc, có thể nghe thấy được cả tiếng kim rơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận