Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 81: Qua đêm trên đảo băng tuyết

"Sóc a, trong hoàn cảnh khí hậu này, có khá là nhiều sóc."
Trần Phi vừa nói vừa chỉ vào nơi đặt bẫy và nói: "Động vật cũng giống như con người, cũng thích thuận tiện. Nhìn xem, những nơi tôi đặt bẫy đều là những con đường leo cây dễ dàng nhất. Chỉ cần con sóc trèo lên cây, nó nhất định sẽ con đi đường nào dễ dàng nhất ”.
Nghe Trần Phi nói, Lục Nghiên chợt nhận ra, còn tưởng rằng những cái bẫy này được đặt một cách tùy tiện. Nhìn đến bây giờ thật sự là có lý của nó, trong lòng càng thêm khâm phục Trần Phi, không khỏi kích động nói: "Lần này sẽ có thịt ăn a!"
Lâm Thiến Nhân, Lạc Băng và Michelia đều đã một lần trải qua những thay đổi tâm lý như vậy.
Thái độ đối với Trần Phi, từ lúc đầu là không tin tưởng, đến sau cùng là ngưỡng mộ. Đây chính là có bản lĩnh thật sự.
Đây là bản chất của người có sự hấp dẫn. Những gì có được khi lấy lòng một người phụ nữ sẽ không bao giờ bằng được những gì có được khi bản thân trở nên mạnh mẽ.
"Ha ha, như tôi đã nói, điều đó vẫn phải phụ thuộc vào may mắn. Cũng có khả năng là chúng ta sẽ không thể bắt được bất cứ thứ gì." Trần Phi đã đề phòng trước. Nếu không, hy vọng càng lớn thì thất vọng càng lớn.
Trời dần dần tối, tại vùng khí hậu này thì ban ngày luôn luôn ngắn hơn.
"Chúng ta phải tìm một nơi để nghỉ qua đêm.Phía trước chính là một ngọn núi tuyết lớn, và ngày mai mới là một trận chiến khốc liệt!" Trần Phi nói.
Đã lâu không nghe thấy động tĩnh của đám người Mino đuổi theo, hiển nhiên là do khoảng cách đã khá xa. Trong môi trường như này, rất dễ bị đi lòng vòng và bọn chúng lại không có cách để xác định phương hướng như Trần Phi.
Mặc dù đã qua một thời gian dài, có thể sẽ bị đuổi kịp, nhưng cũng chính bởi vì vậy mà đám người Trần Phi cần phải bồi bổ tinh thần tốt hơn.
Trần Phi cũng không phải cùng bọn chúng bịt mắt trốn tìm trong thế giới băng tuyết này.
Nơi này đã là những bụi cây cuối cùng, xa hơn nữa phía trước chính là một ngọn núi tuyết lớn. Mục đích của Trần Phi chính là tống khứ tất cả đám người của Mino ở đó!
Hắn biết rõ, cứ trốn tránh mù quáng mãi sẽ không có bất kỳ ích lợi gì, hòn đảo này quá mức hoang vu cằn cỗi, căn bản cũng không trốn mãi được, chắc chắn sẽ bị chết đói ở đây.
Cho nên, nhất định phải đem địch nhân giải quyết hết, sau đó cướp tàu chở hàng của bọn chúng! Rời khỏi cái địa phương quỷ quái này và mang theo Lục Nghiên trở về để cùng Lương Đình tụ họp!
Có lẽ, thời gian trở về Đại Hạ sẽ không còn quá lâu!
Ngay lập tức, Trần Phi bắt đầu đào một cái hố trên mặt đất.
"Chủ nhân, để em!"
Michelia cầm lấy cái xẻng quân dụng, như thể không ai được tranh giành. Trần Phi đành phải để cô làm, nếu không cho cô làm việc liền sẽ giống như là ngược đãi cô.
“Đào một cái hố cạn dài mét tám, đủ cho ba người nằm, sâu khoảng mười năm centi là đủ rồi.” Trần Phi chỉ huy.
"Được rồi."
Michelia giống như một đứa trẻ đang thể hiện trước mặt cha mẹ, ra sức vung vẩy chiếc xẻng quân dụng trong tay mình.
Bây giờ cô đã không hỏi tại sao, Trần Phi nói như nào, cô sẽ làm theo như thế.
Nhưng Lục Nghiên hiển nhiên vẫn là chưa thoát khỏi giai đoạn này.
"Anh Phi, không phải là chúng ta cứ trực tiếp đi ngủ là được sao. Tại sao lại phải đào một cái hố làm gì nha?"
"Đây là hố chắn gió, hạ xuống mười năm centi có thể khiến nhiệt độ tăng lên gấp đôi. Cùng với không gian nhỏ, ba người chen chúc nhau nằm một chỗ thì hiệu quả cách nhiệt sẽ tốt hơn. Trong hoàn cảnh môi trường như này, nếu như trực tiếp ngủ trên mặt đất, giấc ngủ kia liền không tỉnh lại được nữa, sẽ trực tiếp chết cóng ”.
Đương nhiên, Trần Phi không nhàn rỗi, càng nhiều người thì sức lực càng lớn, tuy chỉ có một cái xẻng nhưng vẫn cùng Michelia nhặt đá, đào hố.
Nghe thấy Trần Phi nói khủng bố như vậy, sắc mặt nhỏ bé Lục Nghiên liền trắng bệch, cô không muốn chết cóng, lúc này cũng trực tiếp đào cùng.
Khoảng nửa giờ sau, một hố ngủ được đào lên.
Trần Phi đã nhặt nhiều tảng đá lớn nhỏ và tạo thành một vòng tròn xung quanh hố, để có thể che chắn gió tốt hơn.
Sau đó lại đốt lửa trại lên, và cuối cùng cũng có một chút hơi ấm trong thế giới băng giá này.
Lấy tuyết cho vào chai nước và để chai nước trên lửa trại. Trong môi trường băng tuyết này, không phải lo đến vấn đề thiếu nước. Chỉ là nước đá không thể uống trực tiếp, nếu không sẽ khiến cơ thể giảm nhiệt độ rất nhanh.
Lúc này, trời cũng vừa chập choạng tối.
“Ngủ đi, giữ tinh thần phấn chấn nhất có thể, kẻ địch có thể ập đến truy sát bất cứ lúc nào.” Trần Phi nói.
Lục Nghiên nằm xuống trước, nguyên lai trước đây do căng thẳng không thể ngủ được, nhưng trong thời gian bị bắt, cô đã quen với bờ vực suy sụp. Khi mệt mỏi đến cực hạn, sẽ tự chìm vào giấc ngủ.
Huống chi, bây giờ lại có Trần Phi ở bên cạnh, có hy vọng sống sót. Mặc dù vẫn còn rất nguy hiểm, nhưng đã có một phần cảm giác an toàn nên có thể ngủ thiếp đi.
Michelia không nói nữa, được ngủ bên cạnh Trần Phi là điều tuyệt vời nhất đối với cô. Chỉ cần điều này có thể xảy ra, cho dù vĩnh viễn ở hoàn cảnh nguy hiểm cũng được.
Trần Phi cuối cùng vào trong hố và ngủ ở giữa.
Trái ôm phải ấm, đây chính là tề nhân chi phúc a. Chỉ là lúc này Trần Phi không có tâm tình để thưởng thức.
Lục Nghiên hô hấp liền cứng lại, đây là lần đầu tiên cô ngủ gần một nam sinh như vậy. Đặc biệt là vì giữ ấm, do cái hố rất nhỏ cho nên phải nằm sát vào nhau đến mức đều có thể nghe được tiếng thở của nhau.
Khác với Lục Nghiên, Michelia đối mặt với Trần Phi, cả người giống như một con bạch tuộc, quấn lấy người Trần Phi, không lâu sau liền chìm vào giấc ngủ.
Trần Phi thì đã sớm nằm ngáy o o từ lâu.
Trong những ngày qua ở nơi hoang dã, hắn đã rèn luyện ra được, trong lúc ngủ mà có bất cứ động tình nào đều sẽ bừng tỉnh. Cho nên, cũng không cần thiết phải luân phiên trông coi.
Cũng may, Mino đều không đuổi theo cả đêm.
Chắc hẳn cũng là bởi vì bọn chúng không dám lao qua những bụi cỏ lúc trời tối. Dù sao, ngay cả trong ánh sáng ban ngày, bọn chúng cũng đã bị đi vòng vèo, chưa kể đến đêm khuya tối thui.
Khi mặt trời vừa mọc, Trần Phi đã thức dậy, hai cô gái cảm thấy động tĩnh cũng lập tức tỉnh theo.
"Chủ nhân, đừng ăn tuyết, người sẽ cảm lạnh a."
Michelia nhìn thấy Trần Phi ngồi xổm trên mặt đất nhét bông tuyết vào miệng, liền ngồi xổm bên cạnh, quan tâm nhắc nhở.
"Còn cần cô dạy a, bông tuyết ở đây rất khô, giống như bột phấn có thể hấp thu bụi bẩn. Thích hợp để súc miệng và rửa mặt. Cô cũng có thể thử một ít."
Trần Phi nói, nắm lấy một nắm bông tuyết và nhét vào miệng Michelia.
Chợt, hắn liền cảm thấy trên đầu ngón tay của mình có một chút ấm áp.
Chỉ thấy Michelia giống như một con cún con, đang liếm đầu ngón tay của Trần Phi, và trong đôi mắt xanh của cô nổi lên một tầng sương mù.
Trần Phi nhanh chóng rút tay về, cô bé này thực sự có chút vấn đề về tâm lý a. Nếu như có thể trở về, cần phải thay đổi uốn nắn một chút mới được a.
"Anh Phi, chúng ta đi xem đống bẫy được đặt ra ngày hôm qua đi!"
Sau khi rửa sạch bằng tuyết khô, Lục Nghiên hưng phấn nói. Bên trong đôi mắt tràn đầy sự chờ mong.
Trần Phi và Michelia cũng rất chờ mong. Dù sao, sau một ngày đêm không có gì để ăn, lúc này là rất cần thiết để bổ sung năng lượng.
Khi cả ba đến nơi đặt bẫy, họ vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện có hai con sóc bị mắc kẹt trong cuộn len trong cái bẫy, hoàn toàn không thể di chuyển.
Mặc dù chỉ có hai con sóc bị trúng trong số mười cái bẫy, nhưng đây đã là một tỷ lệ rất cao.
Trần Phi hài lòng nhấc hai con sóc lên, đang định xử lý hai con sóc và nướng chúng lên để ăn thì bất chợt nghe thấy tiếng bước chân từ xa đến gần!
"Mẹ nó, đến thật là đúng lúc a!"
Trần Phi tức giận nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận