Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 90: Phải trả giá bằng máu

Trần Phi đến boong tàu, nơi Lilith đang đợi hắn.
"Trần, tàu chở hàng không còn xa phía trước. Các cậu ở Đại Hạ có một câu nói,"Ngựa tốt không quay đầu ăn lại cỏ cũ ", cậu đã nghĩ về điều đó chưa?"
Lilith đối mặt với gió biển, mái tóc dài bay múa, nhìn Trần Phi, nghiêm túc hỏi.
"Tôi đi đây, các người chỉ cần làm theo kế hoạch của tôi và chuẩn bị sẵn sàng!"
Trần Phi không chút do dự, đem boong tàu mở ra, lái xuồng cao tốc ra khỏi khoang thuyền, và lái về phía trước.
Mãi cho đến khi bóng dáng của Trần Phi biến mất ở phía chân trời, hai người mới thu hồi ánh mắt.
“Chị ơi, Trần Phi sẽ thành công đúng không?” Tiểu Thất hỏi.
"Tiểu Thất, bí mật thông báo cho tất cả các vệ sĩ. Cải trang và chuẩn bị xuất phát, vùng vịnh biển Nguyệt Nha."
Lilith trực tiếp ra lệnh, tuy không trả lời nhưng trong lòng cô cũng đang cầu nguyện rằng kế hoạch của Trần Phi sẽ thành công!
Trần Phi lái xuồng cao tốc chạy về phía vùng biển phía trước với tốc độ nhanh nhất.
Rất nhanh, hình dáng của chiếc tàu chở hàng liền xuất hiện trong tầm mắt.
Hắn không dừng lại, mà tiếp tục tiến về phía trước.
Phía sau chiếc tàu chở hàng là một kho hàng dài được bọc bằng vải thun nên từ góc độ này, hoàn toàn không nhìn thấy dấu vết của Trần Phi, đây là một điểm mù về tầm nhìn.
Nhưng lúc này, ở phía sau kho hàng, một cái ống nhòm thăm dò đã lộ ra từ khe hở trên tấm vải thun.
"Tao nhìn thấy Trần Phi rồi, ha ha ha, ông mày biết Trần Phi nhất định kiểu gì cũng sẽ tới cứu Lục Nghiên mà lại!"
Một người đàn ông da ngăm đen, râu quai nón, cầm một cái ống nhòm một lỗ, cười phá lên sau khi nhìn thấy Trần Phi.
Hai tên thuộc hạ bên cạnh cũng lập tức trở nên hưng phấn.
"Đại ca, người thật là dự liệu như thần a!"
"Chỉ cần chúng ta đem Trần Phi giết chết rồi cống hiến cho đại ca Terry, chúng ta có thể nhận được tiền thưởng!"
Hai tên đàn em cướp biển đội khăn trùm đầu đều hào hứng nói.
Tên râu quai nón vỗ vào đầu cậu một tên đàn em và giận dữ nói: "Đại ca Terry nói rằng, chúng ta chỉ có thể nhận được mười ngàn đô la mỹ nếu giết Trần Phi. Nhưng nếu bị bắt sống, chúng ta có thể nhận được ba mươi ngàn! Như vậy chúng ta mỗi người sẽ được mười ngàn, chẳng phải là hơn sao?"
Terry vẫn đang một mực canh cánh trong lòng về vấn đề hắn bị Trần Phi và Michelia chộp tới. Việc trả thù Michelia đã kết thúc, và sự sống cô ta đang chết dần. Nhưng cơn giận đối với Trần Phi vẫn còn đó.
Hắn cũng không rõ Trần Phi còn sống hay không, tin tức dù sao cũng được tung ra. Tìm được thi thể sẽ nhận được mười ngàn đô la. Nếu là bắt được sống, cho hắn tự mình tử hình , sẽ có thể nhận được ba mươi ngàn đô la!
Tên đàn em nghe vậy nói: "Đại ca nói rất đúng, nhưng liệu chúng ta có thể xử lý được Trần Phi này không? Dù sao bắt sống tên này cũng không phải dễ dàng."
Râu quai nói cười lạnh một tiếng: "Điểm mù duy nhất của chiếc tàu chở hàng này là chỗ chúng ta đang ở. Nếu Trần Phi muốn lên tàu mà không bị phát hiện thì chắc chắn phải từ đây vào. Chỉ cần chúng ta ôm cây đợi thỏ ở đây, hắn liền sẽ dễ vào miệng cọp a! "
"Đại ca, mấy từ người vừa dùng chúng ta nghe đều không hiểu gì a."
"Ý của ông là ở lại đây đợi Trần Phi đến, hiểu không? Đây là thành ngữ của người Đại Hạ, bình thường không có việc gì làm thì đi đọc sách đi, định làm cướp biển cả đời sao? Không có tiền đồ a!", Râu quai nón nói.
Hai tên đàn em gật đầu nói đồng ý, sau đó cầm súng nằm nguyên một chỗ với tên râu ria, không cần ống nhòm nữa, bởi vì Trần Phi đã tiến gần hơn.
Không bao lâu, Trần Phi đã đến phía sau tàu chở hàng, trực tiếp nhảy xuống nước.
Sau đó, với tốc độ nhanh nhất, kéo sợi dây trên tấm vải thun và leo lên tàu chở hàng.
Trần Phi biết về những lỗ hổng trong khoảng cách giữa các miếng vải thun. Dù sao trước đó, hắn và Michelia đã cùng với Lục Nghiên chạy khỏi đây.
Cho nên, Trần Phi đến đây có cảm giác ngựa quen đường cũ, trực tiếp leo lên lỗ hổng trên tấm vải thun.
Nhưng giây tiếp theo, một họng súng đen như mực liền nhắm vào đầu Trần Phi.
"Ha ha, Trần Phi, không ngờ tới a, ông đây đã phải đích thân ở đây trông coi mày. Đừng nhúc nhích, giơ hai tay lên!"
Râu quai nón cầm súng lục, đối Trần Phi nhướng mày cười toe toét.
Trần Phi nuốt nước miếng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, hai tay cũng giơ lên theo.
"Đại ca, ha ha, người thật là lợi hại a, Trần Phi này thật đúng là bị bắt được!"
"Ba mươi ngàn đô la mỹ sẽ là của chúng ta rồi, ha ha ha ha !!"
Hai tên đàn em rất phấn khích, bọn chúng đều trở thành cướp biển là vì tiền.
"Tôi đã đưa cho các bạn năm mươi nghìn đô la và để tôi đi được không."
Trần Phi vẫn bình tĩnh nói.
"Ha ha, thả cái rắm a!"
Râu quai nón giễu cợt và nói, "Đại ca Terry sẽ cho chúng ta ba mươi ngàn đô la mỹ, đó chỉ là một khoản lợi ích bên ngoài. Mà vì bắt được mày, chúng tao sẽ có thể trở thành tâm phúc của đại ca Terry, trong tương lại sẽ còn nhiều lợi ích hơn nữa a!"
Hai tên tiểu đẹ cũng gật đầu đồng ý.
"Mang dây thừng đến đây, tao muốn tự tay trói thằng nhóc này lại. Chúng ta sẽ cùng nhau gửi nó cho đại ca Terry!"
Râu quai nón cười toe toét, họng súng găm chặt vào đầu Trần Phi khiến hắn không thể thao tác được.
Thuộc hạ đem dây thừng kéo qua, tên râu quai nón liền lập tức trói Trần Phi lại.
"Ha ha ha, Trần Phi, thua dưới tay đệ nhất dũng sĩ râu quai nón như tao, không oan uổng a! Vừa vặn, đại ca Terry đang ở phòng thuyền trưởng, bây giờ bọn tao sẽ đem mày đi lĩnh thưởng!"
Râu quai nón vừa nói vừa đẩy Trần Phi. Hai tên đàn em theo sát phía sau, không cho Trần Phi cơ hội chạy thoát.
Những người trên tàu chở hàng trước đó đều chết trên đảo băng tuyết. Vì vậy, những người trên tàu lúc này đều là những người mà Barlow đã đích thân huy động. Thuyền trưởng tạm thời chính là con trai của hắn, Terry.
Khoảng cách tới phòng thuyền trưởng càng ngày càng gần, mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống trên trán Trần Phi, lúc này mà muốn chạy trốn rõ ràng là đã quá muộn!
"Xoạch."
Râu quai nón vừa mới mở của phòng ra, liền đem người đang mây mưa cùng một cô gái bên trong là Terry, dọa đến run một cái.
"Fuk!! A, ông muốn đánh chết mày!!"
Terry xuýt chút nữa bị dọa cho phát bệnh, lúc này liền phẫn nộ gầm rú.
Râu quai nón khẽ rùng mình, toàn thân mồ hôi lạnh. Quá cao hứng, khiến hắn đều quên gõ cửa, không ngờ tới lại đúng lúc quấy rầy việc tốt của Terry. Nhanh chóng đổi chủ đề: "Đại ca, ngài nhìn xem, tôi bắt được ai cho ngài này!"
Terry sửng sốt một chút, sau đó lửa giận trên mặt biến thành ngây ngẩn cả người, dữ tợn phá lên cười: "Ha ha ha, Trần Phi, không ngờ mày lại có ngày hôm nay! Hôm đó bắt cóc tao đúng không? Con ranh kia đã vui vẻ hưởng thụ tra tấn rồi. Tiếp theo chính là mày!! "
Nghe vậy, Trần Phi lập tức tức giận!
Hắn vùng vẫy, cố lao lên để đánh Terry, nhưng bị trói bởi những sợi dây thừng, một bên lại có tên râu quai nón giữ chặt, khiến hắn hoàn toàn không thể cử động được.
Nhìn thấy Trần Phi tức giận mà không thể làm gì được càng khiến Terry vui hơn, hắn bước tới, càng hung dữ hơn nói: "Thật đáng tiếc a, chuyện hôm đó không được ghi lại, roi sắt được quất vào trên người cô ta, dáng vẻ khi máu tươi bắn tung tóe. Còn có bàn ủi, chậc chậc… ”
"Tao sẽ khiến may phải trả giá bằng máu vì việc này."
Hai mắt Trần Phi đỏ rực, giọng nói tràn đầy sát khí, giống như một hồi chuông báo tử từ địa ngục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận