Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 80: Chế tạo bẫy rập

Trần Phi mang theo trang bị, lập tức dẫn theo hai cô gái lao ra khỏi sơn động, chạy tới sâu bên trong hòn đảo!
"Tôi đã nhìn thấy bọn chúng!"
"Dừng lại cho tao!"
"Phanh phanh!!"
Mino cùng thuộc hạ đuổi theo, nhìn thấy Trần Phi và ba người chạy vào bụi cây, lập tức bắn cảnh cáo!
Không có cách nào, bọn chúng không dám bắn thẳng vào người, trong tình huống chạy với tốc độ cao, có thể hơi bất cẩn sẽ trúng phải Lục Nghiên. Nếu Lục Nghiên bị giết, sẽ chẳng khác nào việc lấy súng tự bắn chính bản thân mình, và tất cả mọi người sẽ phải chôn cùng cô ta.
"Đuổi theo! Cùng tao đuổi theo!!"
Mino ra lệnh và dẫn đám thuộc hạ đuổi theo vào bụi cây bằng tốc độ nhanh nhất!
Thời gian đối với bọn chúng là vô cũng gấp, phải biết rằng trong tàu chở hàng có hơn một ngàn thùng hàng, nếu không giao kịp thời sẽ để lại hậu quả vô cùng nghiêm trọng, tổn thất khó có thể ước tính được.
Cho nên, chậm một phút bắt được Lục Nghiên liền sẽ tổn thất thêm một khoản tiền!
Đến lúc đó, toàn bộ tài khoản này sẽ được tính vào Mino! Làm sao hắn có thể không vội vàng? !
“Anh Phi, em… em mệt và đói quá, chạy không nổi nữa.” Lục Nghiên chạy được một lúc thì bắt đầu thở không ra hơi.
Trần Phi biết, không thể đổ lỗi cho thể lực kém của cô.
Vốn dĩ là một cô gái, trong trạng thái vô cùng sợ hãi, lại bị nhốt quá lâu nên việc ăn, uống, ngủ nghỉ đều có vấn đề. Dưới tình huống như vậy, khẳng định là không thể khỏe mạnh như bình thường được.
"Không có việc gì, chúng ta giảm tốc độ một chút cũng không sao. Chúng ta đang chạy trên đường thẳng, bọn chúng thì chạy loạn, không dễ để đuổi kịp." Trần Phi nói.
Lục Nghiên có chút khó hiểu hỏi: "Anh Phi, sao anh lại chắc chắn rằng chúng ta đang chạy trên một đường thẳng? Tôi thấy hoàn cảnh xung quanh hoàn toàn giống nhau, căn bản là không thể nói rõ phương hướng, còn nghĩ rằng chúng ta đang cắm đầu chạy loạn đâu. "
"Làm sao lại cắm đầu chạy? Hãy nhìn những hạt tuyết trên tảng đá trên mặt đất mà xem."
Trần Phi vừa đi vừa chỉ vào hòn đá trên mặt đất để cho hai cô gái xem.
Chỉ thấy trên những phiến đá trên mặt đất, có những hạt tuyết to bằng hạt đậu, đều nằm nghiêng.
"Loại hạt tuyết này được gọi là 'Băng Sương'. Nó được hình thành do hơi nước va vào đá và ngưng tụ dưới tác động của nhiệt độ. Sau đó, khi gặp gió thổi ngược lại, nó sẽ trở thành những hạt băng. Các người nhìn thấy đấy, những hạt tuyết này đều là nằm nghiêng a? Nó nghiêng về bên nào gió sẽ thổi về bên đó. Trong môi trường như vậy, hướng gió sẽ không dễ thay đổi. Chúng ta luôn đi ngược chiều gió, vì vậy chúng ta đang đi trên một đường thẳng. "Trần Phi chậm rãi giải thích.
“Trời, trơi ạ… Anh Phi, anh thật là tuyệt vời a!” Một tia hy vọng liền hiện lên trong đôi mắt đẹp của Lục Nghiên!
Vốn dĩ lúc đầu cô vẫn còn rất sợ hãi, dù sao bên kia có nhiều người như vậy, mà bên mình cũng chỉ có ba người bọn họ, muốn thoát khỏi nguy hiểm, khẳng định sẽ là rất khó khăn.
Nhưng bây giờ, sau khi nhìn thấy bản lĩnh của Trần Phi, cô đã nghĩ khác. Mặc dù đó chỉ là một cái kỹ xảo, nó đều có thể truyền niềm tin vào Lục Nghiên!
“Không hổ là chủ nhân, thật tuyệt vời!” Michelia khoe khoang như thường lệ.
Nhưng mỗi câu cô nói đều xuất phát từ trái tim, và sự ngưỡng mộ sâu trong ánh mắt cô đều không phải giả mạo.
Đi được một đoạn, Trần Phi đến một bụi cây, nhổ một cành nhỏ màu trắng trông như sừng hươu, đem một nắm vào miệng nhai, đồng thời cũng lấy thêm và đưa cho hai cô gái.
"Đây được gọi là 'Rêu Tuần Lộc'. Trông nó có giống sừng của một con tuần lộc không? Nó có thể được dùng để làm thức ăn. Thứ này tuy ăn rất no nhưng lại không có nhiều giá trị dinh dưỡng", Trần Phi nói.
"Cảm ơn anh Phi."
Lục Nghiên chộp lấy một cây và ném nó vào miệng. Cảm giác giống như đang ăn cỏ. Nếu là trước kia, làm sao cô có thể ăn được loại thực vật này?
Nhưng sau khi trải qua nỗi tuyệt vọng, cho dù có khó nuốt như thể nào nhưng nếu có thể nhét đầy cái bao tử, vẫn không có nửa điểm ngần ngại mà nhai nát và nuốt xuống.
Michelia thì càng không cần phải nói, bất cứ thứ gì Trần Phi đưa ra, dù là thuốc độc cũng sẽ không chút do dự mà nuốt trôi xuống.
Ba người bọn họ ăn rất nhiều rêu tuần lộc, bụng quả nhiên liền cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
"Tuy nhiên, nếu chỉ ăn những thứ này thôi thì chưa đủ. Hàm lượng dinh dưỡng của chúng quá thấp. Chúng ta phải tìm một ít thịt để ăn." Trần Phi nói.
Thứ này tương đương với việc ăn cỏ, mặc dù bụng không cảm thấy đói nhưng cơ thể vẫn thiếu năng lượng, dần dần thân nhiệt sẽ không thể duy trì được.
Môi trường càng gian khổ thì càng phải đảm bảo năng lượng, nếu không sẽ chết rất nhanh.
Nghe thấy tiếng ăn thịt, cả hai cô gái đều liếm môi một cái.
Thế nhưng là, ở hòn đảo cằn cỗi và băng tuyết ngập trời như này, làm sao để có thể có thịt ăn a?
Đến bây giờ mới nhận ra rằng so với hòn đảo cằn cỗi này, hòn đảo nhiệt đới trước đó quả thực là một kho báu!
"Muốn ăn thịt ở chỗ này, không thể vội vàng, cần phải có một chút may mắn."
Trần Phi nói, ngồi xổm trên mặt đất, đem một đống phân và nước tiểu của động vật bôi lên trên tay.
Lục Nghiên mí mắt giật giật, cho dù là cô đã quen với việc dơ dáy bẩn thỉu trong lồng sắt, nhưng loại hành vi bôi phân và nước tiểu lên tay, vẫn còn có chút không thể chấp nhận được.
"Chủ nhân muốn làm gì phân phó cho em là được a!"
Michelia vội vàng nói với dàng vẻ vô năng. Đương nhiên cô biết rằng, phải có lý do thì Trần Phi mới làm điều này. Nhưng vẫn là nghĩ rằng những công việc bẩn thỉu và mệt mỏi này, mình nên thay Trần Phi làm.
“Lục Nghiên, cô dứt vài sợi lông trên áo len cho tôi.” Trần Phi nói. Hắn chợt nhớ rằng Lục Nghiên cũng đang mặc một chiếc áo len.
Lục Nghiên gật đầu, nhưng vẫn là không nhịn được tò mò hỏi: "Anh Phi, anh đây là muốn làm cái gì a?"
“Làm bẫy rập a." Trần Phi giải thích nói : “Khi chế tạo bẫy rập, để có thể che dấu đi mùi vị của con người nên phải bôi phân và nước tiểu của động vật lên tay. Nếu không, với sự cảnh giác của động vật, chắc chắn sẽ không dẫm vào bẫy."
Lục Nghiên hai mắt sáng lên, "Anh Phi, anh biết thật nhiều a, nha, để tôi lấy sợi len cho anh."
Lúc này, cô đã dứt một đoạn trên chiếc áo len.
Trần Phi lấy len, tìm một thanh gỗ nhỏ, cắm vào cành cây dưới bụi cây, dùng len nối lại, buộc thành cuộn dây có thể thu vào. Chỉ cần một con vật đi qua và giẫm lên thanh gỗ nhỏ bên dưới, vòng tròn sẽ lập tức co lại.
Trần Phi cũng lặp lại và làm gần mười cái bẫy như vậy.
"Anh Phi, sợi len trên quần áo của em sắp không còn ..."
Ngay khi Trần Phi chuẩn bị làm chiếc bẫy thứ mười một, Lục Nghiên liền vểnh lên miệng nhỏ nói. Chỉ thấy cái bụng nhỏ của cô đều đã lộ ra ngoài, run lẩy bẩy trong gió rét.
"Mau mặc áo bông vào a."
Trần Phi cảm thấy cô gái này cũng thật ngốc, trước đó hắn cũng không để ý tới, kết quả là cô cứ như vậy một mực cho, cũng không biết nói một lời. Chờ cho đến khi cái bụng nhỏ không thể che đậy được nữa, rồi hãy nói a.
Đoán chừng chỉ sợ nếu không nói, thân trên liền không còn gì để che đậy.
“Cái bẫy rập nhỏ như vây, có thể bắt được con vật gì a?” Lục Nghiên rất là tò mò, mà lại cảm thấy không thực tế.
Thậm chí, cô còn cảm thấy rằng hòn đảo băng tuyết ngập trời như này, làm sao có thể có động vật được a.
Bạn cần đăng nhập để bình luận