Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 481: Cách tiến hóa thần kiếm

"Nói cho cùng, muốn tập hợp một nhóm lớn như vậy cũng không dễ dàng gì, nếu như tất cả đều có thể biến thành võ giả, cho dù tất cả chỉ tấn thăng đến cảnh giới Võ Sư, thì hơn chục ngàn người cũng là một cỗ lực lượng khổng lồ."
Trần Phi nghe vậy, có chút trầm ngâm.
Không ngờ Lilith lại nghĩ xa như vậy.
"Vậy việc này đành vất vả cô rồi."
"Không có việc gì, dù sao tôi cũng muốn vào trong khe đất thăm dò. Cậu cũng trở nên mạnh như vậy, tôi không thể chậm rãi theo sau được." Lilith tà mị cười nói.
Mặc dù cô cũng hiểu rằng mình có thể cả đời cũng không thể đuổi kịp Trần Phi, nhưng vẫn còn có chuyện đang chờ cô, cho nên cũng phải không ngừng mạnh lên.
"Các người phải thành lập một cái hệ thống, chỉ khi nào xuống khe đất mới tụ tập, mà trên thế giới mặt đất phải luôn phân tán, chỉ có như vậy mới có thể tránh đả kích, cho dù gặp công kích cũng không toàn quân bị diệt."
Trần Phi lần nữa dặn dò, Lilith trịnh trọng gật đầu.
Sau khi chia tay các anh em trên biển, Trần Phi vội vã tiến về Đại Hạ.
Song Đường và Tiểu Y cũng lưu lại trên đại dương bao la, các nàng cũng muốn vào khe đất để thăm dò, cho nên không quay về với Trần Phi.
"Ta trở về!"
Trải qua một ngày một đêm đi đường, Trần Phi trở lại Bích Thủy Sơn Trang, lập tức liền chạy về phòng để tìm Lâm Thiến Nhân và Tiểu Niệm.
Mỗi lần ra ngoài lâu như vậy, trong lòng chỉ muốn nàng cũng con gái.
Và tất nhiên là cũng có Michelia.
Chỉ là lúc này chúng nữ đều vây quanh giường, Lâm Thiến Nhân sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, Trần Phi lập tức hoảng loạn, cho dù là đối mặt với cường giả Võ Hoàng, Trần Phi cũng không khẩn trương như bây giờ.
"Thiến Nhân làm sao vậy?!"
Trần Phi liếc qua chúng nữ, lo lắng hỏi.
Trong đầu còn nghĩ nhanh chóng trở về ân ái với Lâm Thiến Nhân, thật không ngờ vừa về đến đã nhìn thấy thần sắc ốm yếu của cô, Trần Phi làm sao có thể không vội?
"Không có gì đáng ngại."
Thanh La chậm rãi nói: "Chị Thiến Thiến gần đây bị đau đầu, thỉnh thoảng sẽ cảm thấy đầu đau râm ran. Sau khi kiểm tra mới phát hiện, khi chị Thiến Thiến còn bé đã từng chấn thương đầu, quên mất một số chuyện."
"Khó trách cô ấy chưa từng nói qua với tôi chuyện trước đây."
Trần Phi thở dài một hơi, rất là đau lòng.
Đây đều là chuyện gì a?
Trước kia thì Michelia, giờ lại đến Lâm Thiến Nhân, đều là bởi vì các nguyện nhân, dẫn đến không nhớ một số chuyện trong quá khứ, điều này khiến Trần Phi mười phần bất đắc dĩ, bó tay chịu trói.
"Yên tâm đi, anh Trần, chị Thiến Thiến không sao đâu." Thanh La lại an ủi Trần Phi, Trần Phi lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Lại bồi Lâm Thiến Nhân và Tiểu Niệm một lúc, lúc này mới lên đỉnh núi tìm Đông Phương Ngọc.
Trần Phi cũng không có trực tiếp lấy ra những tài liệu cần thiết để thăng cấp bình lưu ly, mà mang ra Tử Linh Lung thu nhỏ đang nằm ngủ ra.
"Ta kháo!"
Đông Phương Ngọc ánh mắt lập tức trừng lớn, sau đó hưng phấn nói: "Đây là cái trò chơi gì a? !"
Cô như thể nhìn thấy một món đồ chơi mới lạ đáng yêu, đem Tử Linh Lung cầm tới tay, trái xoa phải bóp.
"Dừng lại."
Trần Phi sợ Đông Phương Ngọc không biết nặng nhẹ, dù sao thì trạng thái ngủ say của Tử Linh Lung tương đương như đang bế quan. Vạn nhất bị ép tỉnh lại, chẳng biết sẽ có hậu quả gì, Trần Phi không dám mạo hiểm.
"Nha, cậu vậy mà lại quan tâm đến tiểu loli này a."
Đông Phương Ngọc nhíu mày, giống như cười mà không phải cười nhìn chằm chằm Trần Phi: "Nếu cậu thích món đồ chơi này, tôi có thể tặng nó cho cậu a."
"Đồ chơi cái rắm."
Trần Phi im lặng, sau đó nói: "Cô ấy đã ăn Long Tủy cùng Long Chi Tâm. Sau khi tỉnh lại, sức mạnh của cô ấy sẽ tăng vọt, lúc đó sẽ là đại chiến lực của tôi, đương nhiên phải để ý rồi."
"Toàn bộ Long Chi Tâm, cùng tất cả Long Tủy ngưng tụ ra?" Đông Phương Ngọc có chút kinh ngạc: "Vậy thì cô ấy thực sự may mắn a. Nhưng cậu có bao giờ nghĩ rằng nếu cô ấy thực sự trở nên mạnh mẽ hơn, lại ra tay với cậu thì làm sao bây giờ?"
Dù sao, trước đó Tử Linh Lung thực sự đã muốn giết Trần Phi. Chỉ là không có năng lực đó. Sau khi ăn Long Tủy cùng Long Chi Tâm, không ai biết chính xác sẽ mạnh đến chừng nào, nhưng chắc chắn sẽ tăng lên đáng kể. Vạn nhất động thủ đối với Trần Phi đâu?
"Không phải chị dùng độc dược không chế cô ấy rồi sao? Còn sợ cái gì." Trần Phi nhún vai, thản nhiên nói.
"Độc dược gì?"
"Chị. . . Chị nói a, cho cô ấy dùng đan dược, sinh tử chỉ một ở một ý niệm trong đầu chị a."
"A, suýt chút nữa quên mất, đấy là tôi nói dối thôi, làm gì có đan dược gì ở đây. Mấy loại đan dược rác rưởi tôi quên hết rồi." Đông Phương Ngọc lơ đễnh nói
Trần Phi khóe mắt điên cuồng co giật.
Khá lắm, đây đâu chỉ là lừa dối Tử Linh Lung, mà còn lừa dối cả mình a!
Trong lòng không khỏi có chút sợ hãi, nếu như Tử Linh Lung ở Ma Long Lĩnh trực tiếp triệu hoán cường giả đánh đến đây, chẳng phải tính mạng của mình sẽ gặp nguy hiểm sao? Còn tốt Tử Linh Lung bị lừa.
"Hiện tại cậu tính sao?"
Đông Phương Ngọc có chút hăng hái nhìn chằm chằm vào Trần Phi.
"Tính cái gì, chờ cô ấy tỉnh lại thôi. Chị không dùng độc dược cũng không sao, dù sao cô ấy vẫn phải chờ 'Hóa Long Đan', nếu như là không có loại đan dược này, cho dù có mạnh hơn cũng vô pháp hóa rồng." Trần Phi nói.
Đương nhiên, còn có một điểm quan trọng hơn Trần Phi không có nhắc tới.
Đó là lần trước khi mình bị trọng thương, Tử Linh Lung cùng mình thân mật để phát huy tác dụng của chữa chị chi thể, mới có thể cho mình thoát khỏi nguy hiểm. Hơn nữa, một lần kia vẫn là nưa tháng... Có tầng quan hệ này, sau này dù Tử Linh Lung có mạnh đến đâu, cũng không có khả năng uy hiếp mình.
Ít nhất Trần Phi nghĩ như vậy.
"Cậu nói cũng đúng, không có tôi, nàng cũng không có lấy được Hóa Long Đan. Cậu đã kiếm đủ nguyên liệu thăng cấp bình lưu ly chưa?" Đông Phương Ngọc chuyển chủ đề, hỏi.
"Đương nhiên đủ, tất cả đều cầm về. Còn mang về hạt châu, cũng không biết tác dụng như thế nào. Tôi cũng đã lấy được Can Tương, cũng đã cùng dung hợp với Mạc Tà." Trần Phi đem một mạch nói cho Đông Phương Ngọc, không có gì dấu diếm.
"A? Trước tiên cho tôi xem kiếm đi."
Đông Phương Ngọc không vội hỏi nguyên liệu thăng cấp bình lưu ly mà hỏi Trần Phi về thanh kiếm.
Trần Phi ném 'Can Tương Mạc Tà' cho Đông Phương Ngọc, cô vừa xem xét, khẽ gật đầu.
"Kiếm này đã là cấp tám đỉnh phong."
"Cấp tám sao? Không phải chị nói hai thanh kiếm hợp lại có thể đạt tới cấp mười sao?" Trần Trần Phi sửng sốt một chút, hỏi.
"Ha ha ha. . . Cậu thật buồn cười, biết cấp mười là khái niệm gì không? Toàn bộ thế giới, cấp mười pháp bảo, binh khí, đan dược... vân vân, tổng cộng lại không đến một trăm kiện. Nhớ kỹ, nó là cả thế giới! Tuy nhiên, thanh kiếm này vẫn có thể tiếp tục tăng cường! "Đông Phương Ngọc nói.
"Tôi biết, tinh thạch vẫn chưa được hấp thụ đầy đủ, sau thanh sắc còn có lục sắc, chắc hẳn giống như bảy sắc cầu vồng, sau khi hấp thu hết thảy, có thể biến thành cấp mười sao?" Trần Phi dò hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận