Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 51: Tại sao lại bắt nạt cô ta ?

Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Thiến Nhân trắng bệch.
Đúng vậy, đối với những người man rợ, cô không có giá trị gì lại còn dẫn đến tai họa. Họ chỉ muốn Trần Phi ở lại đây mà thôi.
Lúc này, rất nhiều người man rỡ đều vây quanh và nhìn Lâm Thiến Nhân với ánh mắt tràn đầy địch ý!
Một tên cầm trường mâu trong tay, trông như hắn muốn tấn công Lâm Thiến Nhân và bắt cô lại!
Lão tộc trưởng không nhiều lời, phảng phất chấp nhận loại hành động này!
Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Thiến Nhân trắng bệch, không ngừng lùi lại. Những người này là muốn đem mình bắt rồi giao nộp cho cướp biển sao? !
Trần Phi đột nhiên cười, ung dung bước về phía trước. Sắc mặt đột nhiên trầm xuống, hắn vòng tay ôm lấy cổ lão tộc trưởng, lấy ra khẩu súng lục, họng súng lạnh lẽo trực tiếp được dí lên trán của lão.
"Một đám súc sinh, cho chúng mày mặt mũi mà chúng mày không muốn?"
Trần Phi liền mở miệng chửi, gương mặt đầy dữ tợn và điên cuồng .
Sau khi ở trên đảo lâu như vậy, dần dần, lửa giận trong lòng hắn cuối cùng cũng được phóng thích ra ngoài!
Hàng trăm tên man rợ sợ ngây người, không ngờ tới lại bất ngờ xảy ra một màn này. Liền nhao nhao cầm trường mâu chuẩn bị đâm chết Trân Phi.
"Phanh !!"
Một tiếng súng vang lên, Trần Phi trực tiếp bóp cò giết chết tên man rợ cường tráng đứng đầu.
Lần này, đám người man rợ đều choáng váng. Đối với đại đa số người man rợ mà nói, đó là lần đầu tiên họ được chứng kiến uy lực của một khẩu súng lục ở khoảng cách gần như vậy.
Geya sững người, cô không ngờ Trần Phi lại bất ngờ bắt giữ cha mình. Lúc này liền đau khổ cầu xin Trần Phi.
“Đừng có cùng ông đây ô ô tra tra, tiếp theo bắn nổ chính là cái đầu lão đầu này!” Trần Phi tiếp tục cầm súng dí đầu lão tộc trưởng, “Tất cả tránh hết ra cho ông đây đi, nhanh!”
Hiện tại chỉ còn có hai viên đạn, giết hết đám người man rợ này là điều phi thực tế, cho nên lựa chọn duy nhất chỉ có thể uy hiếp lão tộc trưởng.
Lạc Băng sắc mặt lạnh lùng phiên dịch.
Lão tộc trưởng trên trán đầy mồ hôi lạnh, còn tưởng rằng có thể nắm chắc người thanh niên này trong tay, nhưng không ngờ lại bị phản bội, liền ô ô tra tra kêu lên.
Lạc Băng nghĩ cảm thấy buồn cười, nhưng vẫn nói: "Họ nói người ngoài đúng là yêu quái, cướp đoạt lãnh thổ và tàn sát người của họ. Từ mấy trăm năm trước cho đến nay vẫn y nguyên như thế."
Trần Phi dùng khẩu súng lục vỗ vỗ mặt lão tộc trưởng, từng chữ từng câu nói: "Lời này các người đi mà nói với những kẻ xâm lược đó, ông đây không có cảm thấy tội lỗi, tổ tiên chúng ta chưa từng làm chuyện xâm lược. Ngược lại là các người, ông đây chỉ cho cách dùng cỏ kim châm đuổi muỗi, lại hết lòng quan tâm giúp đỡ. Nhưng là các người vừa thấy cướp biển tới liền muốn bắt người giao nộp cho cướp biển? "
Trần Phi vừa nói vừa cuốn lấy lão tộc trưởng , dẫn Lâm Thiến Nhân và Lạc Băng rút lui.
Những kẻ man rợ đều giận dữ nhìn chằm chằm vào Trần Phi, nhưng không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lúc này, Geya đứng dậy ra lệnh cho mọi người. Những người man rợ do dự một chút, nhưng cuối cùng tất cả đều tản ra, bắt đầu chiến dịch vườn không nhà trống trốn và bắt đầu trốn sâu bên trong sơn cốc để phòng ngừa bọn cướp biển đến tiêu diệt toàn bộ bộ tộc.
Nhìn thấy cảnh này, Trần Phi thở phào nhẹ nhõm, nhịp tim đập cũng bình tĩnh lại một chút. Như vậy hắn có thể an toàn dẫn theo hai cô gái rời đi.
Hắn tiếp tục dùng súng lục ôm dí đầu lão tộc trưởng, không ngừng lui ra khỏi sơn cốc, chỉ có Geya chậm rãi đi theo cách đó không xa.
Mãi đến khi rời khỏi vòng vây của những kẻ man rợ, Trần Phi mới đá văng lão tộc trưởng ra. Geya nhanh chóng bước tới để đỡ lão, cả hai đều nhìn Trần Phi với vẻ mặt phức tạp.
Người thanh niên này vừa cứu họ vừa giết họ, nhưng dù thế nào cũng không giữ lại được!
Trần Phi nhanh chóng đưa Lạc Băng và Lâm Thiến Nhân đi đến chỗ tảng đá được nhóm lửa trại lúc trước. Quả nhiên, ở đó nằm mấy cỗ thi thể của đám cướp biển do trúng độc mà chết.
Trần Phi lập tức thu giữ tất cả vũ khí và đạn dược trên người bọn chúng.
"AK47!"
Là một người hâm mộ quân đội, đôi mắt của Trần Phi sáng lên. AK47 có thể coi là một cột mốc trong vũ khí của con người, tuy không phải là bước tiến hàng đầu trên thế giới hiện nay nhưng nó là loại vũ khí nóng được sử dụng rộng rãi nhất, nổi tiếng nhất và dễ sử dụng nhất.
Mang khẩu AK47 trên vai và hai băng đạn. Với trang bị này, trong lòng Trần Phi liền ổn định hơn một chút, càng có cảm giác an toàn hơn.
Dù sao, khi đối mặt với những tên cướp biển hung ác, mọi thứ đều là hư ảo, chỉ có hỏa lực mới là thực.
Vẫn còn năm khẩu súng lục ổ quay, Trần Phi đem hai khẩu đầy đạn đưa cho Lâm Thiến Nhân và Lạc Băng. Phần còn lại, được lấy hết đạn ra cho vào túi. Dù sao mang theo quá nhiều vũ khí cũng vô nghĩa, trọng lượng không hề nhẹ, chỉ mang theo đạn dược sẽ lợi hơn.
"Em, em không biết sử dụng nó!"
"Tôi cũng vậy, tiểu đội trưởng!"
Hai cô gái đã bao giờ được tiếp xúc với thứ đồ chơi này?
“Tại thời điểm sinh tử trước mắt tự nhiên các cô sẽ biết sử dụng a.” Trần Phi phớt lờ lời từ chối của hai cô gái và đặt nó vào tay họ. Khi một người bị rơi vào thời khắc sinh tử, sẽ tự biết làm mọi thứ để có thể được sống sót? Huống chi đây chẳng qua chỉ là bóp một cái cò.
Sau khi cướp hết trang thiết bị trên người bọn cướp biển, Trần Phi đưa hai cô gái về hang động mà họ đã ngủ trước đó, khi bị đám người man rợ mang đi, một túi thịt xông khói vẫn còn ở đây.
Trần Phi liền đem tất cả thịt xông khói đặt lên lưng mình, sau đó đưa hai cô gái đi sâu vào bên trong rừng rậm.
Trước đó, khi ở trên cao sơn cốc, Trần Phi đã quan sát địa hình hòn đảo. Từ bờ biển đến sơn cốc bằng khoảng một phần ba khoảng cách của toàn bộ hòn đảo.
Đi sâu vào rừng rậm tương đương với đi bộ đến bờ bên kia của hòn đảo.
"Trần Phi, có một cô gái nằm ở đó!"
Không lâu sau khi đi bộ trong khu rừng, Lâm Thiến Nhân chỉ vào một bụi cây và kêu lên.
Trần Phi nghe vậy liền bước tới xem xét, là một cô gái áo trắng rách rưới, đôi má nhợt nhạt trông vô cùng xinh đẹp, lúc này đang ở trạng thái hôn mê.
Chỉ thấy trên người cô tuy có nhiều vết thương nhưng đều là bị cành cây cào, không có dấu hiệu trúng độc, chỉ là do cơ thể bị mất nước mà dẫn đến hôn mê.
Vẫn còn hơi thở.
Trần Phi suy nghĩ một hồi nhưng vẫn không từ bỏ cứu viện, hắn nâng cổ cô gái lên và đổ một ít nước từ ấm vào miệng cô.
"Khụ khụ..."
Một lúc lâu sau, cô gái ho hai tiếng liền tỉnh táo trở lại.
Nhìn thấy ba khuôn mặt xa lạ, đầu tiên cô sửng sốt, sau đó dựa vào Trần Phi, khuôn mặt xinh đẹp tóc vàng mang theo vẻ mặt đáng thương, dùng tiếng Anh nói: "Cảm ơn quý nhân đã cứu tôi thoát khỏi vụ đắm tàu này, cậu quả thực là một người tốt. "
"Nữ nhân các cô có phải đều có sở thích phát thẻ người tốt không?"
Trần Phi quay đầu, liếc nhìn Lâm Thiến Nhân, trêu chọc nói.
Ngay lập tức, thừa dịp cô gái chưa kịp phản ứng gì hắn đã dùng bàn tay to lớn của mình nắm lấy cổ tay cô, ấn đầu gối vào bụng dưới của cô.
"Thưa ngài, ngài đừng làm thế, van xin ngài ..." Đôi mắt xinh đẹp của cô gái đầy nước mắt, hàm răng bạc cắn chặt môi trông giống như một chú chim cút nhỏ tội nghiệp.
"Trần Phi, tại sao lại bắt nạt cô ta?"
Lâm Thiến Nhân nắm lấy quần áo của Trần Phi, có chút lo lắng. Động tác của Trần Phi không có chút ôn nhu nào, vô cùng thô bạo, đem bụng của cô gái lõm xuống khiến người nhìn có cảm giác rất đau đớn.
"Im lặng."
Trần Phi quăng cho Lâm Thiến Nhân một câu rồi nhìn cô gái, lãnh đạm nói: "Nói đi, rốt cuộc cô là ai?"
"Ngài, ngài làm tôi đau a."
Cô gái liền bật khóc, run rẩy nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận