Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 392: Từ Khuynh Thành thất thố

Sau đó hắn sợ mình nhìn nhầm, còn lấy tấm ảnh Từ Khuynh Thành đưa cho ra, nhìn đi nhìn lại khuôn mặt Trần Phi, xác nhận người trong ảnh chính là chàng trai trẻ trước mặt, liền kích động không thôi!
"Là, là cậu...!"
Triệu chủ tịch kích động hô lên.
Đây qyả thật là đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến lúc không tìm lại tự chui tới cửa, toàn bộ Khuynh Thành Quốc Tế đã tìm kiếm Trần Phi lâu như vậy, một chút tin tức cũng không có. Nhưng ngay lúc bắt đầu buông bỏ hi vọng, liền thấy Trần Phi ở ngay đại sảnh?
Trên thế giới này còn có điều gì tuyệt vợi hơn sao?
“Còn không mau lăn đi, ở đây làm ô uế con mắt của Triệu chủ tịch!” Cổ Mậu Tài mắng Trần Phiền.
"Ba!!"
Tuy nhiên, ngay giây tiếp theo, Triệu chủ tich liền mãnh liệt vả vào mặt heo của hắn, lập tức một dấu bàn tay đỏ ửng liền sưng lên, trực tiếp khiến cho hắn tỉnh mộng.
"Triệu chỉ tịch, đây là..."
"Nhanh, mau cùng tôi đi lên gặp tổng giám đốc."
Triệu chủ tịch hoàn toàn phớt lờ Cổ Mậu Tài, rất cung kích nói với Trần Phi.
Nhưng mà Trần Phi lại nhún vai, chỉ vào Cổ Mậu Tài nói: "Hắn nói chó mèo không được vào trong công ty, anh nói tôi là cái gì đây? Sao có thể đi vào được?"
Triệu chủ tịch gãi đầu như gãi tỏi, nói: "Ngài là khách quý của Khuynh Thành Quốc Tế, nếu ngài không thể tiến vào công ty của chúng tôi, thì trên thế giới này sẽ không có ai vào được!"
Vừa nói, Triệu chủ tịch liền nhìn Cổ Mậu Tài, hừ lạnh tức giận nói: "Cậu nói đúng, chó mèo không được phép vào công ty chúng ta, cho nên bây giờ lăn ra ngoài cho ông!"
Triệu chủ tịch một trận hoảng sợ, suýt chút nữa bị con heo này đem Trần Phi đuổi đi, thiên đại cơ duyện đến trước mặt còn không biết. May mắn thay, mình xuất hiện kịp, giữ Trần Phi lại.
Cổ Mậu Tài ngây người trong chốc lát, mặc dù hắn chỉ là cái đầu heo nhưng lúc này cũng đã biết, mình là đá phải miếng sắt, tên Trần Phi này không phải là người bình thường a.
Trong lòng lập tức dâng lên vô cùng hối hận, nhưng càng nhiều là nồng đậm oán hận. Vốn dĩ có thể lê lết ở đây mỗi ngày, không chỉ có thư ký xinh đẹp phục vụ mà còn được rất nhiều tiền hoa hồng, làm một con sâu ở công ty lớn có thể tưởng tượng tuyệt vời cỡ nào a.
Nhưng bởi vì Trần Phi xuất hiện, chức quan béo bở của hắn đã biến mất, thu nhập hàng tháng hơn sáu con số cũng biến thành nước bọt! Cổ Mậu Tài liền đổ lỗi mọi thứ cho Trần Phi.
Sau khi rời Khuynh Thành Quốc Tế, Cổ Mậu Tài ngay lập tức bấm số của một đại ca xã hội.
"Đại ca, em là Cổ Mậu Tài, đúng vậy, em có chuyện muốn làm phiền đại ca. Đại ca không phải quen biết Hắc Hồng Nữ Vương sao? Hiện tại em phải xử lý một người, hắn tên là Trần Phi! Chỉ cần đại ca giúp em câu thông với Hắc Hồng Nữ Vương để đánh tàn phế hắn, em sẽ cho đại ca hai trăm ngàn khối tiền!"
Cổ Mậu Tài nói xong liền cúp điện thoại, vẻ mặt đầy hung ác!
Hiện tại dù sao cũng đã mất việc, còn quan tâm thân phận Trần Phi làm gì? Coi như mày là khách quý của Khuynh Thành Quốc Tế thì sao? Ông nhờ anh em đánh chết mày, mày cũng chỉ có kêu trời kêu đất!
Tuy nhiên, chỉ năm phút sau, Cổ Mậu Tài liền nhận được một cuộc gọi.
Vừa mới nối thông, màng nhĩ của hắn kém chút nữa bị bên kia chọc thủng.
"Thằng chó, mày cứ chờ đấy, thích chơi tao đúng không! Vậy mà lại bảo ông đi gọi cho Hắc Hồng Nữ Vương! Hiện tại ông bị phế bỏ một tay, mày cứ chờ ở đó, ông liền đến phế bỏ hai tay hai chân của mày!!"
Tiếng gầm này khiến Cổ Mậu Tài sợ hãi đến phát tiểu. Đầu óc hắn trống rỗng, hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ, không biết người thanh niên kia là ai, trực tiếp ngồi liệt trên mặt đất, triệt để ngộc trệ.
...
Bên kia, Trần Phi đang bị vây quanh và đi về phía văn phòng tổng giám đốc.
Bên cạnh hắn được bu đầy người, tất cả đều là nhóm chủ tịch ngày thường cao cao tại thượng, mà lúc này lại như những vì sao bu xung quanh Trần Phi, trên mặt mỗi người đều mang vẻ nịnh nọt.
Triệu chủ tịch lúc này tức giận đến xanh cả mặt, vốn dĩ công lao này là của mình hắn, thế nhưng lại xui xẻo bị người khác đụng gặp, bây giờ thì tốt rồi, ai cũng muốn đi lên kiếm một chén canh.
Hắn đã quyết định, đến lúc đó nhất định phải là người đầu tiên lên tiếng trước nói với tổng giám đốc Từ rằng mình là người đầu tiên gặp được Trần Phi, chỉ có như vậy, cho dù không thể độc chiếm công lao, nhưng cũng có thể chiếm được lợi ích lớn nhất .
Trần Phi một mặt bất đắc dĩ.
Đây không phải là quá nhiệt tình a? Điều này khiến hắn cảm thấy rất không quen, nhưng lại cũng hiểu lý do trong đó.
Trần Phi không phải kẻ ngốc, nhìn biểu hiện của những thành viên hội đồng quản trị này, rõ ràng là Từ Khuynh Thành vẫn một mực tìm mình, trong lòng ngược lại là có chút vui mừng, chí ít nhất người hắn cứu vẫn là người có tâm có phổi, có tình có nghĩa.
Chẳng mấy chốc, một đoàn người đã hộ tống Trần Phi tới cửa phòng làm việc.
"Chư vị thành viên hội đồng quản trị, tổng giám đốc đang nghỉ trưa, đã nhiều ngày cô ấy ngủ không ngon, cho nên tạm thời đừng quấy rầy cô ấy."
Thư ký riêng của tổng giám độc đứng ở cửa, vẻ mặt áy náy chặn đường đám người. Cô là người thân tín nhất của Từ Khuynh Thành, cũng hiểu rõ thói quen sinh hoạt của Từ Khuynh Thành, cho nên biết tổng giám đốc đang làm gì vào lúc này.
"Cô đi vào nói với tổng giám đốc Từ, đã tìm được Trần Phi! Là do tôi tìm tới!"
Triệu chủ tịch vọt lên trước một bước, lớn tiếng hô.
Những người còn lại cũng hùa theo kêu la.
Thư ký nhỏ lập tức sững sờ, nhìn thấy ánh mắt tràn đầy kinh ngạc của Trần Phi, lập tức nhận ra đây chính là người mà tổng giám đốc đang tìm, lập tức thái độ trầm ổn đều biến mất, hấp tấp chạy vào văn phòng, đem Từ Khuynh Thành rung chuyển.
"Tiểu Mộng, em có phải cảm thấy công việc quá nhàm chán, nghĩ đến đây tìm một chút kích thích?"
Từ Khuynh Thành giật mình tỉnh giấc, liếc nhìn cô thư ký nhỏ của mình, cô chưa bao giờ phạm phải sai lầm như vậy, rốt cuộc hôm nay là thế nào.
"Không phải, Từ tổng, là Trần Phi tới!"
Thư ký nhỏ nhanh chóng giải thích.
"Cái gì!?"
Từ Khuynh Thành đột ngột đứng lên, kích động đến không nói nên lời, tay chút cũng có chút luống cuống. Đây chính là chuyện đã mong chờ từ rất lâu, không ngờ lại thực sự phát sinh.
Lúc này, cửa phòng làm việc bị mở ra, liền thấy Trần Phi bước vào.
"Thật, thật sự là cậu... Trần Phi, tôi liền biết cậu nhất định sẽ không chết!"
Từ Khuynh Thành kích động không thôi, tiến lên chào đón, nhìn Trần Phi từ đầu đến cuối, xác định rằng Trần Phi không có gì bất thường, cũng không có thương thế gì trên người, lúc này mới triệt để yên lòng.
Tất cả các thành viên hội đồng quản trị đều trợn tròn hai mắt, cảm thấy vô cùng chấn kinh cùng kinh ngạc. Mặc dù bọn họ biết Từ Khuynh Thành rất coi trọng người thanh niên này, nhưng vẫn khó có thể tưởng tượng, nữ tổng giám đốc lạnh lùng vô song Từ Khuynh Thành luôn kiêu ngạo đối với tất cả mọi người, vậy mà lúc này lại tỏ ra vô cùng thân thiết đối với tiểu thanh niên này.
Có thể nói, ngay cả những lão giám đốc ở công ty hơn chục năm cũng chưa từng thấy Từ Khuynh Thành như vậy, làm sao có thể không kinh ngạc?
Bạn cần đăng nhập để bình luận