Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 284: Trận chiến ác liệt

Diệp Điềm Điềm nói xong, đột nhiên cảm giác được ánh mắt sát khí của Trần Phi, lập tức rụt cổ lại.
Mặc dù sát khí của Trần Phi không phát ra đối với Diệp Điềm Điềm, nhưng chỉ cần đứng xung quanh Trần Phi, liền có thể cảm nhận được khí chất băng lãnh này. Lúc này, khí tức của Trần Phi đã cường đại hơn một năm trước vô số lần!
"Bây giờ vẫn đang diễn ra trận ác chiến cuối cùng, vẫn còn thời gian."
Trần Phi trầm giọng nói, chuẩn bị xuất phát!
Tuy rằng chỉ còn lại mấy trăm tàn dư, cũng không biết tình huống như thế nào, bất quá, cho dù chỉ còn lại có một người, Trần Phi cũng không thể từ bỏ!
"Mang theo lương khô!"
Lạc Băng chuẩn bị thịt lợn rừng được hong khô cùng nước ngọt cho Trần Phi, đặt ở trên cano.
Những con lợn rừng này đều bị Trần Phi dùng tay không đánh giết trong năm vừa qua.
Nếu như học võ mà không thực chiến, liền không có bất cứ ý nghĩa gì. Cho nên, Trần Phi vẫn luôn dùng dã thú luyện tập. Bên cạnh Quân Lâm đảo, liền có một hòn đảo tràn ngập dã thú nguyên thủy.
Trần Phi thường ở trên đó hơn nửa tháng, không chút vũ khí, tay không đánh với gấu đen, lợn rừng, báo săn, hổ, chó sói… Các loại dã thú!
Cho nên, lúc này Trần Phi toàn thân tràn đầy dã tính sát phạt chi khí!
"Cẩn thận!"
Lạc Băng không yêu cầu đi cùng, dù sao cô biết, mình đi cùng cũng không giúp được gì.
"n."
Trần Phi khẽ gật đầu.
Không có mời giúp đỡ, thậm chí không một lời tạm biệt, nhưng đây chính là cách hòa hợp với người bạn cũ.
Diệp Điềm Điềm thấy Trần Phi rời đi, liền bĩu môi.
“Thật là nhàm chán a, trên đảo vắng lại thiếu đi một người.” Mũi cô có chút ê ẩm.
“Còn có tôi a.” Lạc Băng cười nói.
Trên núi.
Các thành viên của Quân Lâm đoàn ngồi quanh ngọn núi, nhìn Trần Phi rời đi, tất cả đều cảm thấy hụt hẫng. Những năm tháng thân thiết với nhau đã lâu khiến họ thưởng thức người thanh niên này từ tận đáy lòng.
“Lão nói nói, Trần Phi, tên nhóc này, sẽ không vừa ra biển liền chiến tử a?” Quách Ngưu bĩu môi nói.
"Ngậm miệng quạ đen của lão này, với ‘Huyễn ảnh Mê Tung Bộ’ của Trần Phi, sao có thể chết dễ dàng như vậy? Coi như đánh không lại cũng có thể chạy, lão cho là ta dễ bị đùa giỡn sao?" Tiết An hừ lạnh, nói.
"Chạy cái gì mà chạy? Với ‘Bảy bước bạo phá chưởng’ , giết kẻ địch không phải dễ như trở bàn tay sao?" Triệu Càn Khôn hừ lạnh nói.
"Yên tâm đi, võ trang đầy đủ, lại luyện Thiết Đầu Công của tôi, hộp sọ so với thép còn cứng hơn! Lại đội thêm mũ giáp, cũng không biết làm sao chết được a!" Ngô Thiên tự hào nói, nhưng trong lòng có chút tò mò: "Chỉ là thằng nhóc này, làm thế nào mà hắn lại có thể luyện thành Thiết Đầu Công mà đầu không có biến lớn a?"
"Ha ha ha ha ... Cậu luyện mấy chục năm mới đại thành, ngày ngày dùng đầu gõ chuông, khẳng định biến lớn. Trần Phi mới bao lâu? Một tháng liền đại thành! Với Đại Kim đầu công pháp, cũng như Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam ngạnh khí công của ta, mặc vào áo chống đạn, vũ khí phổ thông căn bản không thể đả thương được Trần Phi!" Quách Ngưu nói
"Mà không phải các người cũng đã cho hắn một thanh tử tinh vũ khí sao? Đây chính là tử tinh vũ khí một sao a! Thời khắc bất ngờ xuất ra, sẽ là siêu cấp đại sát chiêu a." Diệp Điềm Điềm nói.
Trải qua một phen thảo luận, nhóm người Quân Lâm đoàn nhẹ nhàng thở ra. Trông họ có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng đều rất lo lằng khẩn trương, những lời này cũng là để tự an ủi bản thân. Lạc Băng cũng đi theo yên tâm một chút.
Trần Phi hiện tại, hoàn toàn không phải Trần Phi ngày xưa có thể so được.
Trong năm qua, Trần Phi không chỉ học võ công mà còn học cả chiêu số của họ.
Bằng không, theo tài năng của Trần Phi thì cũng không cần một năm, võ công không đầy nửa năm sẽ luyện thành. Nhưng chiêu số thì khác, đó là hình dạnh chiêu thức trông như thế nào sau khi thi triển ra.
Cho nên, Trần Phi về cơ bản đã dành nửa năm sau trong rừng nguyên sinh,cùng dã thú để rèn luyện học tập chiêu số!
Phải biết, điều này có thể tăng lên thực lực nhanh chóng, bởi vì dã thú tấn công tuyệt đối là toàn lực, tuyệt đối sẽ không lưu thủ, đều là liều mạng tranh đấu.
Trần Phi không biết bao nhiêu lần suýt chết trong miệng dã thú, cuối cùng vẫn ngoan cường sống sót. Một trận tử chiến như vậy có thể rèn luyện tốt nhất ý chí cùng kỹ xảo chiến đấu của một người.
Lúc này.
Trên một vùng biển.
Trận chiến vẫn đang diễn ra.
Tàn quân cũng không thể mở ra vòng vây từ đám cướp biến, cuối cùng vẫn bị vây chết trên bãi biển, không ai có thể lao ra ngoài. Vòng tròn ngày càng nhỏ, muốn đem mấy trăm người diệt sát ở trong đó.
Lilith cầm đại kiếm trong tay, không ngừng vung chém. Mỗi một kiếm chém ra, đều sẽ mang một mảnh huyết họa cùng chân tay cụt đứt. Nhưng khắp người cô cũng bê bết máu, có nhiều vết thương thấu xương.
"Chị……"
Tiểu Thất mắt đỏ hoe, nước mắt không kìm được rơi xuống. Cô biết Lilith đã là nỏ mạnh hết đà, hoàn toàn dựa vào sức mạnh ý chí để chèo chống, thể chất của cô đã tiêu hao vượt qua cực hạn.
Trong vòng vây như vậy, chiến đấu suốt một ngày đêm. Mấy trăm anh em tàn quân giờ đã chết hơn một nửa, trình độ thảm liệt, đã không cách nào dùng lời nói được.
Cô đem Adele chôn trong ngực mình, không muốn con bé nhìn thấy cảnh chiến đấu kinh hoàng, sợ sẽ tâm trí non nớt sẽ bị in xuống bóng ma. Nhưng vẫn có thể cảm thấy Adele trong vòng tay của cô đang run rẩy.
"Cố gắng đột phá từ bên cạnh tôi!"
Chu Thịnh dẫn Hùng Tam Hổ cùng Chu ĐỊnh tấn công một tuyến phòng thủ tương đối yếu.
Trên thực tế, ngay cả chính hắn cũng không biết tại sao ở đây lại yếu. Chu Thịnh là một người có khả năng chiến đấu mạnh mẽ, vì vậy hắncó thể cảm nhận rất rõ rằng áp lực công kích đối với hắn và Chu Định là thấp hơn nhiều so với những người khác.
"Đầu hàng không giết!"
"Họ Chu, nghe không?"
"Đại ca của chúng ta nói, không muốn tính mạng của mày, có quý nhân bảo đảm hai người chúng mày!"
Tất cả đám cướp biển vây công anh em họ Chu đều không tấn công, mà đồng thanh hô to.
“Thả cái rắm, anh em của tao đều sắp chết trận, tao có thể sống một mình?” Chu Thịnh mặc dù không rõ nguyên nhân, nhưng vẫn quát lớn.
"Phanh!"
"A!"
Đúng lúc này, cùng với một tiếng súng vang lên, chỉ thấy cánh tay Tiểu Thất bị một viên đạn đả thương, một mảng máu phun ra, Adele đang ôm cô trực tiếp ngã xuống đất.
"Ha ha ha mỹ nữ, lại đây cho tao!"
Một tên cướp biển với cái miệng đầy răng vàng lao lên, trong tay cầm lưỡi lê chuẩn bị bắt Tiểu Thất.
Dựa vào sức lực còn lại của mình, Lilith bỗng nhiên vung lên đại kiếm, trực tiếp đem tên cướp biển đánh bay ra ngoài, trong nháy mắt chết không thể chết thêm.
Tuy nhiên, cô có thể giết một người, nhưng không thể giết một nhóm. Khi sức chiến đấu của Lilith giảm sút, dần dần kiệt lực, đám cướp biển liền lao lên!
Nguyên nhân Lilith cùng Tiểu Thất chưa chết là vì hai người là phụ nữ. Hơn nữa, vẫn là một trong mười tên bạo chúa trên biển nổi tiếng một thời, ai lại không đem nhấn ở phía dưới, hung hăng quất roi?
Nếu không phải vì mục đích này, hỏa lực đã trực tiếp được khai hỏa, Lilith chỉ là nỏ mạnh hết đà, khả năng đã sớm chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận