Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 133: Bắt đầu đóng thuyền

Ánh mắt của Michelia sáng lên.
Mặc dù bầy sói vô cùng phẫn nộ đối với Trần Phi, nhưng chúng vẫn cẩn thận mỗi bước đi, dần dần lui về phía rừng rậm.
Mãi đến nửa giờ sau, Trần Phi dẫn Michelia từ trên cây dừa xuống, không trách Trần Phi đã cảnh giác, không có cách nào, nhất định phải đề phòng. Dù sao, bầy sói hoang quá xảo quyệt, nếu chúng đợi sẵn trong rừng và xông ra để trả thù, nếu hai người tùy tiện trượt xuống sẽ rất nguy hiểm.
Vì vậy, Trần Phi đã đợi đến khi trời quang mây tạnh rồi mới đưa Michelia xuống.
Sau khi đi xuống, Trần Phi ngay lập tức bắt đầu xử lý thi thể của con sói đầu đàn.
Đây là thời điểm tốt nhất để xử lý thi thể trước khi nó trở lên lạnh thấu. Nếu như đợi cho máu đông lại hoàn toàn thì sẽ rất phiền phức, thậm chí bộ da sói mà muốn lấy được cũng có thể không hoàn chỉnh.
Sau khi lột da sói, Trần Phi đã không lãng phí thi thể của nó. Mặc dù thịt sói không ngon, nhưng ít nhất nó cũng là thịt. Lại đem nội tạng của nó xử lý, tất cả đều được treo trên đống lửa để hun khói.
Chờ đến khi làm xong thuyền, sẽ chỉ mất khoảng ba ngày để đi đến đảo công hội. Thịt của con sói này sẽ là đủ để hai người ăn khi ở trên đường. Tiếp theo, chỉ cần dự trữ một ít nước ngọt là được.
Đương nhiên, đây chỉ là ăn uống và quan trọng nhất là đóng thuyền.
Trần Phi không có kế hoạch đóng một con thuyền quá lớn, nhưng xét cho cùng, quy mô càng lớn thì càng cầu kì. Điều này rất khó đối với Trần Phi lúc này. Nếu thuyền quá lớn, căn bản không thể cố định được, chỉ cần một con sóng cũng có thể làm vỡ thuyền.
Vì vậy, đối với thuyền chỉ có hai người, càng nhỏ càng tốt. Ngược lại, nó rất dễ sửa chữa, và không dễ bị sóng đánh sập, cũng tương đối dễ làm.
Khi trời hoàn toàn hừng sáng, Trần Phi và Michelia ăn một ít thịt cá sấu, sau khi bổ sung nước, hai người liền đến khu rừng, nơi họ nhìn thấy gỗ tếch ngày hôm qua.
Ngay lập tức, cả hai gặp rắc rối. Không có cách nào để có thể đem cây chặt xuống. Cũng may có một con dao Nepal, nếu dùng tay, chỉ sợ đến sang năm cũng không chặt được cây này. Hơn nữa, nếu muốn đóng một con thuyền, một cây chắc chắn là không đủ. Dù là thuyền nhỏ, cũng phải dong buồm trên biển, nên ít nhất cũng cần ba cây.
"Đây chính là một công trình lớn, từ từ sẽ không."
Trần Phi cười khổ, cũng chỉ có thể dùng dao quân dụng từ từ chặt ra, không có bất kì con đường tắt nào. Theo độ dày của thân cây, không biết trong một ngày có thể đốn hạ ba cây hay không.
"Chủ nhân, nghỉ ngơi đi, để em làm!"
Michelia tự nguyện, cầm con dao của mình lên và đi đến chỗ cái cây, vung vẩy hai tay và chặt cây.
Trần Phi cũng không ngăn cản, dù sao cho hắn đến chém, đến khi thể lực đã cạn kiệt, vẫn phải nghỉ ngơi, cứ để Michelia làm. Tóm lại, hai người phải chia nhau ra làm. Chỉ là vấn đề ai trước ai sau. Bây giờ để cô ấy làm trước, cũng không có vấn đề gì.
Trần Phi cũng không nhàn rỗi, liền nhìn thấy bên cạnh có một cây, giống như là một cây cọ ngà voi. Ngay lập tức, mắt hắn sáng lên, liền đi đến dưới gốc cây cọ ngà voi, đào lỗ trên gốc cây, một lúc lâu sau, hắn lấy ra một quả màu xám.
Đem quả bẻ đôi ra, liền có thể thấy phần cùi bên trong óng anh như pha lê, như như cao su đông đặc. Tuy nhiên, phần cùi có thể ăn được. Giòn, dai và giàu tinh bột, những người nguyên thủy thường dùng thịt quả này để điều khắc, cũng dùng để bổ sung năng lượng.
"Ầy, ăn một chút đi."
Trần Phi đưa một miếng thịt quả cho Michelia đang cần cù lao đông, cô mở miệng nhận Trần Phi cho ăn, và nói: "Rất ngon a, cảm ơn chủ nhân!"
Thực tế mà nói thì không hẳn là ngon. Chỉ là một chút vị ngọt nhè nhẹ. Đồ ăn vặt mua một cách tình cờ trong thế giới văn minh còn tốt hơn thế này. Nhưng phải biết hai người đã sống trên hoang đảo này hơn một tháng, huống chi lúc trước ăn, bụng còn chưa no. Vì vậy, có thể có một chút thịt trái cây để ăn thử đã là rất tố rồi.
Trần Phi nhìn Michelia đang chặt cây bên cạnh, không khỏi ngẩng đầu nhìn. Ngay lập tức, anh hít một hơi thật sâu, bước tới và ôm chầm lấy cô từ phía sau.
"Chủ nhân, chủ nhân, ngài muốn làm gì a ...?"
Michelle sững sờ trong giây lát, toàn thân mất đi khí lực, âm thanh mềm nhũn ra.
“Em không thích tôi?” Trần Phi nhẹ giọng nói: “Mỗi lần tới thời khắc mấu chốt, em đều có một loại bản năng phản kháng, hay là sợ hãi a?
Một lúc lâu sau, Trần Phi không nghe cô đáp lại, nhưng ngay lập tức lại cảm thấy cánh tay trở lên ấm áp, những giọt nước mắt của Michelle lại rơi trên cánh tay của Trần Phi.
"Chủ nhân, làm sao Michelle lại không thích ngài? Em ... Em rất thích ngài a. Cho nên, Michelia cảm thấy mình không xứng với ngài. Thực xin lỗi!"
"Michelia nhỏ bé, tôi nhớ tôi đã nói, nếu em còn nói lại điều này, tôi sẽ trừng phạt em, phải không?"
Nhìn cô gái đang nhắm hai mắt lại và lông mi khẽ rung, Trần Phi biết rằng chuyện này sắp xảy ra!
Nhưng đột nhiên, Trần Phi ảo não vỗ đầu, mẹ nó, hắn đều quên mất cô bé này đang đến ngày a.
"Mở mắt, làm việc."
Trần Phi vỗ vỗ Michelia, ồm ồm nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận