Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 255: Xác định phương hướng

"Trần Phi, cái này..."
Mina chân tay luống cuống, không biết nên xử lý như thế nào, hiện cũng không có túi cứu thương. Mà ngay cả khi có, cô cũng không biết phải dùng thuốc nào a. Chỉ có thể lo lắng suông.
"Trần Phi, cậu có biện pháp gì không? Chỉ cần có thể chữa khỏi, tôi có thể cho cậu tiền ... Thực xin lỗi, là tôi đường đột."
Từ Khuynh Thành vừa nói được nửa chừng, liền biết mình lỡ lời. Một nam nhân như vậy, còn để tiền vào mắt sao? Vậy mà lại đưa ra yêu cầu về tiền, như vậy không phải nhục mạ hắn sao? Không có cách nào, chỉ là do cô quá nóng lòng.
Triệu Thi âm không chỉ là một nghệ sĩ trực thuộc công ty cô, mà do chính cô phát hiện ra, tình cảm giữa hai người rất tốt, cho nên hiện tại nhìn thấy Triệu Thi âm thụ thương, liền rất lo lắng. Nhìn thấy cánh tay nhỏ nhắn sưng đỏ, nếu không xử lý, e rằng sẽ xảy ra chuyện lớn.
Nhìn thấy hai nữ hoảng sợ như vậy, trái tim vốn đã sợ hãi của Triệu Thi âm lại càng sợ hãi, nước mắt lã chã rơi xuống.
"Tôi sắp chết rồi sao?"
"Đáng tiếc có tôi ở đây, cô muốn chết cũng không được."
Trần Phi lấy ra con dao găm, trực tiếp đem một mảnh vỏ cây gọt sạch gai, sau đó cắt nhỏ ra, cho vào miệng nhai.
Sau khi nhai nát, lại bôi lên vết thương của Triệu Thi m.
"Cô thật sự rất may mắn, độc tố trên cây gai này có thể giải độc băng gỗ của của chính nó. Nếu như bị cây cọ đen đâm vào, vậy chỉ còn cách đi nhặt xác cho cô." Trần Phi nói.
Đây cũng không phải là dọa, mà chỉ muốn nói nghiêm trọng hơn một chút, để Triệu Thi âm cùng hai nữ còn lại chú ý an toàn hơn. Trong khu rừng nguyên sinh này, chỉ cần sơ ý một chút là có thể mất mạng ngay lập tức.
"Cảm ơn anh Phi, nhưng tôi vẫn còn hơi đau nhức."
Biết rằng đã ổn, Triệu Thi âm liền cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, nhưng cảm giác đau nhức tê dại trên cánh tay vẫn khiến cô khó chịu.
Trần Phi nhìn quanh, chợt thấy vài cây liễu, liền hái một ít lá nhét vào miệng Triệu Thi m.
“Nhai thứ này có thể giảm đau, chống viêm và ngăn ngừa sưng tấy.” Trần Phi nói.
Triệu Thi âm sắc mặt kinh ngạc, thật không ngờ lá liễu còn có thể có tác dụng này? Từ Khuynh Thành cùng Mina cũng bị chấn kinh.
"Đừng nhìn tỏ ra kỳ lạ như vậy, những phương pháp thô sơ này cũng không thể so được với thuốc. Chỉ trong môi trường khắc nghiệt như này mới có thể sử dụng. Nếu là ở thành phố, dùng thuốc vẫn hơn." Trần Phi nói.
Từ Khuynh Thành bật cười, trong lòng tự nhủ, còn cần nhắc tôi chuyện này sao?
Là một tổng giám độc, cô có một đội ngũ y tế chuyên nghiệp độc quyền để bảo vệ sức khỏe của mình. Chỉ là thấy Trần Phi còn có thể dặn dò kỹ lưỡng như vậy, trong lòng lại càng cảm thấy yêu thích tthanh niên này. Mặc dù đã là nhất đại kiêu hùng, nhưng vẫn cẩn thận như vậy.
"Có âm thanh phía trước!"
"Nhất định bọn chúng đang ở phía trước!"
"Mau đuổi theo!"
Sau lưng lại truyền đến thanh âm huyên náo, vừa rồi trị liệu cho Triệu Thi âm đã lãng phí một chút thười gian. Bây giờ Pamir và người của hắn đã bắt kịp, Trần Phi lập tức đứng lên trên đồi.
"Trần Phi nguy hiểm, đừng đứng trên chỗ cao a!"
Thấy vậy, Mina bên dưới vội hét lên, vẻ mặt đầy lo lắng.
Tuy nói trèo cao nhìn xa, nhưng người bên dưới cũng có thể nhìn thấy Trần Phi rõ ràng hơn, như vậy không phải tự thân bại lộ sao?
"Đứng trên cao, mới có thể nhìn thấy rõ địa hình khu rừng, tìm ra lối thoát. Trong môi trường phức tạp này, nếu như không thể xác định được phương hướng, làm sao chạy thoát được?"
Trần Phi từ trên đồi xuống, nói.
"Nhưng sau khi nhìn rõ địa hình, cũng không thể xác định được phương hướng a! Rừng nguyên sinh này giống như một mê cung, căn bản không phân biệt được phương hướng a!" Triệu Thi âm tỏ vẻ bất lực.
Mặc dù Từ Khuynh Thành và Mina không nói, nhưng từ vẻ mặt mê mang của hai người, liền có thể đọc được, trong lòng cũng suy nghĩ giống như vậy.
Ai nói tôi xem địa hình để phân biệt phương hướng, tôi đứng trên để hóng gió a."
Trần Phi nhẹ nhàng nói: "Boz ở Trung Nam Mỹ, gió thịnh hành ở đây thường thổi từ phía đông tới, bởi vì phía đông là hướng của bờ biển. Vừa rồi tôi cũng cảm thấy gió thổi tới, vì vậy chúng ta chỉ cần tiếp tục đi thẳng, liền có thể đi ra rừng rậm tới bờ biển. "
Nghe vậy, ba cô gái đều há hốc mồm kinh ngạc! Làm thế nào các cô có thể nghĩ đến, chỉ là gió thổi, liền có thể biết được phương hướng?
Người thanh niên này thực sự quá thần kỳ!
"Khó trách, rất nhiều bạo chúa biển cả đã gục ngã dưới tay cậu như vậy."
"Tuổi trẻ tài cao như cậu, thật là khó gặp."
"Anh Phi, anh nhất định có thể mang chúng tôi còn sống rời đi nơi này a!"
Ngay lập tức, ba người liền bắt đầu khích lệ Trần Phi.
Đây cũng không phải là a dua tâng bốc, mà chỉ là những gì cảm nhận được từ tận đáy lòng. Nếu không có Trần Phi, các cô đã sớm tuyệt vọng. Mặc dù bọn họ đều là đứng đầu trong lĩnh vực của mình, nhưng trong khu rừng nguyên sinh này, cũng không có tí năng lực nào. Một gốc cây nhỏ cũng có thể dễ dàng lấy đi tính mạng của các cô!
"Ha ha, đừng có khen quá sớm, phía sau có ít nhất một ngàn truy binh, đến bây giờ vẫn chưa chết một ai."
Trần Phi không bị cuốn hút bởi những lời khen ngợi.
Hiện tại, hắn không còn là một thanh niên ngây thơ, chỉ cần nghe các cô gái khích lệ liền không cầm lòng được. Trần Phi hiểu rõ, hơn một ngàn thuộc hạ tinh nhuệ phía sau, tuyệt đối không dễ đối phó. Không cầu đem bọn chúng tiêu diệt, chủ yếu là rời đi nơi này!
"Có nghe thấy tiếng nước chảy không? Quanh đây có dòng nước, chúng ta phải thuận theo dòng nước để tiếp tục đi xuống." Trần Phi nói.
Đây là cách di chuyển từ địa hình cao xuống địa hình thấp, tức là thuận theo dòng nước, có câu nói nước chảy chỗ trũng, đây tuyệt đối không thể sai.
Bởi vì khu rừng rậm này, giống như một con dốc lớn, trải dài đến tận bờ biển. Cho nên, phải tiếp tục đi xuống mới có thể thoát ra.
"Ầm ầm..."
Tuy nhiên, sau khi đi xuống được một lúc, phía trước liền truyền đến một tiếng ầm ầm tô lớn, như thể có thứ gì đó rơi xuống đất. Mấy người đi qua một mảnh rừng cây nhỏ, liền phát hiện trước mặt có một dòng nước đang chắn ngang đường đi.
Mà âm thanh ầm ầm đó, chính là do thác nước bên cạnh gây ra.
“Dòng nước này không rộng, chúng ta có thể đi qua nó.” Mina thấy thế, nói.
"Vậy thì cô đang tán tỉnh cái chết."
Trần Phi chỉ vào vách đá nói: "Nhìn cho rõ, đây là hai đầu thác nước, từ hai hướng khác nhau chảy xuống, cuối cùng gặp nhau. Dòng nước dạng này sẽ hình thành vòng xoáy cấp tốc, chỉ cần cô bước xuống, lập tức liền bị nó cuốn trôi. "
Để cho ba cô gái cảm thấy trực quan hơn, sau khi Trần Phi nói xong, hắn nhặt một tảng đá lớn từ bên cạnh ném vào vòng xoáy nước chảy xiết.
Chỉ thấy tảng đá rơi vào xoáy với một tiếng 'Phù phù', sau đó cũng có không chìm ngay mà lăn vào giữa theo dòng nước xoay tròn, cuối cùng rơi vào dòng xoáy.
Nhìn thấy cảnh này, ba cô gái đều cả kinh, hiển nhiên không ngờ vòng xoáy cấp tốc này lại có thể hung ác đến mức có thể cuốn cả tảng đá lớn như vậy, huống chi là người. Nếu là rơi vào bên trong, hạ tràng chính là bị cuốn vào vòng xoáy trung tâm, liền nửa phần trăm sống sót cũng không có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận