Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 203: Đi đến mỏ kim cương

Trần Phi thản nhiên nói.
"Hôm nay liền đi."
"Tỷ, tỷ lại đi chơi với ca ca à?"
"Ca gì mà ca, đó là chủ nhân của tỷ, đồng thời cũng là chủ..."
"Đúng vậy a, Tiểu Adele."
Trần Phi trực tiếp cắt ngang lời nói của Michelia, ôm lấy Adele, đối với Michelia giống như cười mà không phải cười: "Em nói, em gọi tôi là chủ nhân, vậy em gọi chủ nhân của em gái của mình là gì?"
Michelia sững sờ trong giây lát.
Đây là cái kết cục mà cô không bao giờ tưởng tượng được!
Chẳng lẽ, muốn gọi em gái mình, Adele là tiểu chủ nhân? Đây là điều không thể chấp nhận được a! Uy nghiêm của mình vứt đi đâu a? !
"Chủ nhân, ngài, ngài đừng như vậy mà..."
Ngay lập tức, Michelia bắt đầu ôn nhu nũng nịu.
Trần Phi khẽ cười, không làm Michelia khó xử nữa.
Đôi mắt to của Adele đầy nghi ngờ, cô bé cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
Ăn sáng xong.
Liền đi đến phòng điều trị, kiểm tra tình trạng của Tiểu Thất.
Chỉ thấy rằng cô đã thức dậy, đang trò chuyện với Lilith.
"Trần Phi!"
Nhìn thấy Trần Phi đến, Tiểu Thất giữ vững tinh thần, chào hỏi với Trần Phi, còn muốn ngồi dậy, nhưng kết quả lại động đến vết thương, khiến lông mày của cô nhíu lại.
"Cô nằm nghỉ ngơi đi."
Trần Phi nhanh chóng để cô nằm xương.
"Muốn lên đường sao?"
Lilith hỏi.
Cô có chút bất đắc dĩ liếc nhìn Tiểu Thất, dù sao tính mạng của cô ấy bây giờ không nguy hiểm nhưng dù sao cũng bị thương nặng, là người dễ bị tổn thương nhất, nhưng cô không thể ở bên cạnh cô ấy.
“Chị, đừng lo lắng cho em, không có em ở bên cạnh, chính mình cũng phải cẩn thận!” Tiểu Thất cũng đỏ mặt dặn dò, nhiều năm như vậy, hai người họ vẫn luôn cùng nhau hành động, chưa từng có tách ra.
“Chị Lương Đình sẽ cử người đến chăm sóc tốt cho Tiểu Thất.” Trần Phi nói.
Lilith nghe vậy, lúc này mới yên tâm.
Sau một đêm sửa chữa, Chu Định, Chu Thịnh và hơn ba trăm anh em đều tràn đầy năng lượng.
Ngay khi Trần Phi chuẩn bị đi, Lục Nghiên liền đi tới.
Thân sắc cô rất tiều tụy, vành mắt có chút đen.
“Anh Phi, có thể để Michelia lại giúp em không? Nếu có Michelia ở đây, em nghĩ mình sẽ tốt hơn.” Cô nói với Trần Phi.
Trần Phi nghe xong thì sững sờ, tưởng cô lại đi gây chuyện, không ngờ lại chỉ đưa ra yêu cầu như vậy.
Michelia có chút do dự, đương nhiên là cô muốn đi theo Trần Phi.
"Michelia, em ở lại căn cứu với Tiểu Nghiên đi, cũng có thể dành nhiều thời gian hơn cho Adele, còn thế nào? Tôi nhất định sẽ đi sớm về sớm." Trần Phi nói.
Trên thực tế, đây cũng tâm tư của Trần Phi, hắn cảm thấy rằng nếu Michelia có thể ở căn cứ, sự an toàn của cô sẽ được đảm bảo tốt hơn.
Ngoài ra, hai cuộc giải cứu Lục Nghiên đều do chính hắn và Michelia thực hiện, có lẽ đối với Lục Nghiên, Michelia cũng là một người rất quan trọng, có thể an ủi tâm hồn cô. Vì vậy, để Michelia ở lại căn cứ có thể là lựa chọn đúng đắn nhất.
"Em nghe anh chủ nhân"
Dù hơi thất vọng nhưng Michelia vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Cô cũng cảm thấy Lục Nghiên rất đáng thương, cũng rất vui khi được ở lại căn cứ bồi Adele nhiều hơn. Dù sao, từ khi đi theo Trần Phi, vẫn đều gặp phải nguy hiểm, cũng chưa từng ở cùng em gái của mình một thời gian dài.
"Cảm ơn Michelia."
Lục Nghiên nắm lấy tay Michelia, trạng thái tinh thần của cô liền trở nên tốt hơn trước rất nhiều.
Điều này khiến Lương Đình hết sức vui mừng, Trần Phi cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
"Chuẩn bị kỹ càng, lên đường!"
Chu Thịnh chuẩn bị tàu hét lên với Trần Phi trên bờ biển. Chu Định đang nói lời tạm biệt với con gái và dặn cô không được ra khơi.
Trần Phi và Lilith rời căn cứ, đứng trên boong.
Theo cánh buồm ra khơi, con tàu hướng về phía xa.
Cùng lúc đó.
Tại một hòn đảo.
Nắng nóng như thiêu như đốt chiếu xuống mặt đất.
Trong một mỏ kim cương khổng lồ, hàng nghìn thợ mỏ đổ mồ hôi như mưa, giống như máy móc, đào xới tìm kiếm nguyên liệu kim cương chôn sâu trong lòng đất.
Chỉ cần có ai di chuyển chậm hơn một chút, một roi hung ác sẽ rơi vào người họ.
Trong cái nóng oi bức như thế này, không cẩn thận có thể vô tình bị mất nước và say nắng, rồi ngã lăn ra đất.
Nhưng những người thợ mỏ bị ngã xuống đất lại không thể chữa trị được, lập tức liền có hai tên cướp biển đến, ném họ vào bóng râm và đổ nước lên người họ. Cuối cùng nếu tỉnh lại sống sót được thì tiếp tục làm việc trong hầm mỏ, có chết cũng bị vứt bỏ như rác!
Bên trong mỏ.
"Sáu giờ tối nay, hành động đúng giờ, hiểu chưa?"
Một người phụ nữ với khuôn mặt đen như tro, trông rất xộc xệch, đang cầm một cái xẻng và nói với hàng chục người thợ mỏ.
Nếu Trần Phi ở đây, chỉ cần nhìn thoáng qua là anh đã nhận ra người phụ nữ này chính là người phụ nữ được hắn cứu trong hầm mỏ ở Casey. Tên cô ấy là Mina, thuộc Đội Cứu Hộ Quốc tế!
Cô ấy đang ở đây, cải trang thành một người đào mỏ!
Tàn than đen trên mặt tự nhiên là nàng tự nhiễm bẩn. Nếu như không làm cho mình trở nên xấu xí, thì với vẻ ngoài xinh đẹp của mình, cô sẽ thu hút sự chú ý của cướp biển. Những gì đã xảy ra trước đây sẽ xảy ra một lần nữa.
Mục đích của Mina ở đây đương nhiên là để cứu những người thợ mỏ này.
Mặc dù cô đã bị chấn thương trước đó, nhưng ngay lập tức lao vào cuộc giải cứu tiếp theo sau khi ra khỏi hòn đảo của Casey, cũng không rút lui vì trải nghiệm thất bại đó. Vì vậy, Mina liền tới hòn đảo này, nghe nói đây là mỏ kim cương của Dero.
Ở đây, cô đã làm một thợ mỏ nhiều ngày.
Lần này, Mina đã rút ra bài học từ kinh nghiệm lần trước, không xung đột trực tiếp với người trông coi. Thay vào đó, cô ngụy trang thân phận, sau đó bắt đầu huy động những thợ mỏ này.
Sau khi được Trần Phi cứu lần trước, và tận mắt chứng kiến Trần Phi mang theo hàng trăm thợ mỏ quấy cả hòn đảo đến long trời lở đất, Mina liền triệt để tỉnh ngộ, muống cứu được thợ mỏ, nhất định phải kích phát lực lượng của bọn họ.
"Biết!"
"Tối nay, khi bọn họ ăn cơm xong, trước tiên là chiếm lấy khu nhà xưởng, sau đó nắm lấy chìa khóa trong tay, đến kho vũ khí lấy vũ khí, sau đó trốn đi!"
"n, mọi người, hãy đi thông báo cho những người được tin tưởng nhất, và nhớ phải giữ bí mật. Chỉ sau khi khu nhà xưởng được chiếm đoạt, chúng ta mới có thể tập hợp thêm nhiều lực lượng!"
Dưới sự lãnh đạo của Mina, những người thợ mỏ xung quanh đều nói với ánh mắt rực lửa.
Loại chuyện này không thể công khai với sự phô trương lớn lao, nếu không thì chính là tán tỉnh cái chết.
Mina đã quan sát nhiều ngày như vậy, chỉ những người có tinh thần phản kháng thì cô mới đi thu phục. Cho đến hôm nay, khoảng hai mươi người đã phát triển thành sức mạnh của mình.
Tuy lượng người không quá đông nhưng cũng đủ vây kín khu nhà xưởng khi người trông coi chưa chuẩn bị.
Phải biết, về cơ bản những người trông coi đến để giám sát công việc là chính. Về phần thợ mỏ sẽ phản kháng? Đó là điều mà bọn chúng sẽ không bao giờ nghĩ đến.
"Mẹ nó lại lười biếng, muốn ăn đòn?"
Ngay khi Mina và những người khác đang tụ tập để thảo luận, một người trông coi đã đến, vừa quật roi vừa giận dữ quát.
Đám người tức giận quay mặt đi, tiếp tục đào bới, chờ đến giờ ăn tối.
Cuối cùng, mặt trời cũng xuống núi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận