Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 546: Chấp niệm!

Ròng rã một tháng này, Michelia đều du tẩu qua các mỏ quặng khác nhau, mỗi ngày ngoại trừ việc thôn phệ tinh tra thì chính là tiêu hóa năng lượng thu nạp, chuyển đổi thành khí huyết. Sau đó giết ma thú, thu hoạch hạt châu năng lượng, tăng cường thực lực !
Trong đầu của cô không có gì ngoài việc trở nên mạnh mẽ hơn!
"Kẽo kẹt kẽo kẹt!"
"Rống!"
"Sưu sưu ~"
Thấy Michelia bắt đầu di chuyển, một mảng lớn sinh vật dưới lòng đất lập tức liền bị kinh động đến, những ma thú này có độc xà, có côn trùng, có mãnh hổ...... Tất cả đều hướng phía Michelia bao vây!
Một lát sau, Michelia đi ra khoáng mạch, mặt đất sau lưng cô là một mảnh vết máu cùng các loại thi thể của ma thú. Trên người cô cũng lây dính đầy máu tươi, cũng chiụ không ít tổn thương, nhưng lại giống như là hoàn toàn không có cảm giác, vẫn là từng bước một đi lên phía trước lấy.
"Chủ nhân, chờ sau khi em mạnh lên, nhất định sẽ giúp ngài báo xong thù, sau đó sẽ đi bồi ngài! Còn có những người kia, tất cả đều muốn chết......"
Con ngươi vốn đã xinh đẹp Michelia lúc này đúng là có từng tia từng tia tinh hồng chi ý, để cho người ta không dám nhìn thẳng. Sau khi trải qua sự kích thích một tháng trước, cô đã nhớ lại tất cả mọi chuyện......
Lúc này, cô cũng không còn người ngây thơ hồn nhiên như xưa.
Nếu có ai đó ở đây nhìn thấy cảnh này, tuyệt đối sẽ cảm thấy linh hồn run sợ!
......
Sau khi Trần Phi từ bên trong khe đất đi ra, điện thoại tiếp thu được tín hiệu, liền phát hiện có vô số các cuộc gọi nhỡ cùng tin nhắn, tất cả đều là từ Đặc Thù Tổ, trong đó Lý Thanh Nhã đã gửi ít nhất hàng trăm tin nhắn.
Hiển nhiên bởi vì Trần Phi mất tích một tháng, toàn bộ Đặc Thù Tổ đều ở vào một loại trạng thái lo lắng. Mặc dù Hạ Trường Minh đã trở về, nhưng cũng không có thu hồi chức vị tổ trưởng đại diện của Trần Phi, thậm chí ngược lại để địa vị của Trần Phi càng thêm vững chắc, ẩn ẩn có một loại ý tứ muốn đem Trần Phi bồi dưỡng thành người nối nghiệp tổ trưởng chân chính.
Nhưng bây giờ tổ trưởng này tương lai đều biến mất một tháng, mặc dù tổ trưởng thực lực phi thường cường đại, nhưng mọi người làm sao có thể không lo lắng? Thậm chí đều không liên lạc được.
Lý Thanh Nhã đã đi Bích Thủy Sơn Trang thật nhiều lần, cô biết Đông Phương Ngọc cùng Trần Phi có mối quan hệ không bình thường, muốn nhờ Đông Phương Ngọc đi hỗ trợ tìm kiếm, thế nhưng là nữ nhân kia lại bình tĩnh muốn chết, một bộ dáng vẻ sống chết mặc bay, thật sự là làm cho Lý Thanh Nhã không biết nên nói cái gì.
Hôm nay Lý Thanh Nhã lại một lần lấy điện thoại di động ra, đang chuẩn bị tiếp tục gọi Trần Phi, mặc dù đã biết sẽ không có người nghe, nhưng y nguyên vẫn là muốn liên hệ Trần Phi, nhưng mà điện thoại di động của cô bỗng nhiên vang lên.
Đôi mi thanh tú nhăn lại, là ai quấy rầy mình tìm kiếm tổ trưởng a?
Chính tiện tay chuẩn bị cúp máy, lại mãnh phát hiện điện báo biểu hiện là'Tổ trưởng đại nhân' ! Lập tức cả người đều mộng một chút, ngón tay run rẩy kết nối điện thoại, lại là không ức chế được lớn tiếng nói: "Một tháng nay ngài đi đâu vậy? Thật sự là!!"
Vừa mới nói xong, Lý Thanh Nhã lập tức kinh hô một tiếng, đột nhiên phát giác được ngữ khí của mình vừa rồi hình như hơi phách lối? Đó dường như không phải là cách nói chuyện với cấp trên, quả thực chính là đang trách hỏi chất vấn.
Lập tức Lý Thanh Nhã cả người đều hoảng hồn, mình làm sao lỗ mãng như vậy? Cũng dám dùng giọng như thế nói chuyện với Trần Phi, như này về sau làm sao mà lăn lộn? Nhất định sẽ bị khai trừ ra Đặc Thù Tổ a?
"Xin lỗi, để các người lo lắng rồi."
Nhưng điều mà Lý Thanh Nhã tuyệt đối không ngờ chính là, đầu bên kia điện thoại lại truyền giọng áy náy của Trần Phi, cái này khiến Lý Thanh Nhã lập tức mộng một chút, không nghĩ tới tổ trưởng vậy mà lại khách khí như thế.
"Không có không có! Tổ trưởng ngài bây giờ ở nơi nào?"
"Tôi tại Bích Thủy Sơn Trang......"
"Tốt, tôi cái này tới."
"Lý Thanh Nhã cúp điện thoại, lập tức lái xe tiến về Bích Thủy Sơn Trang."
Trên đỉnh núi, Trần Phi đem Hải Long Mạch giao cho Đông Phương Ngọc. Hắn sở dĩ trở về một chuyến, ngoại trừ muốn đem long mạch này đưa cho Đông Phương Ngọc bảo quản, còn có chính là muốn xin lời khuyên của cô về việc ngưng tụ Ngũ Hành Bom.
"Thật sự là không nghĩ tới, lần này đến thế giới dưới đất cậu lại mất ròng rã một tháng. Bất quá đã tìm được Thủy Chi Linh cùng Hải Long Mạch, thu hoạch không hề nhỏ, bỏ ra nhiều thời gian cũng là đáng giá." Đông Phương Ngọc đối Trần Phi làm ra khẳng định.
"Những vật này tôi liền được cùng ngày, một tháng này là tôi đang tìm Michelia. Chắc là do nàng nhìn thấy tôi bị đẩy vào Cực Hàn Hải Vực, cho nên nghĩ là tôi đã gặp nạn, bây giờ tôi cũng không biết nàng ở nơi nào, sống hay chết......"
Trần Phi vừa nói vừa nhắm mờ mắt lại.
"Khó trách."
Đông Phương Ngọc giật mình, nhưng sau đó chuyển chủ đề: "Tôi nhìn cậu cũng không cần quá lo lắng cho Michelia, trải qua khoảng thời gian tại Bích Thủy Sơn Trang, cô gái đó nhìn nhu nhu nhược nhược, thế nhưng là tính bền dẻo trong nội tâm cũng không kém hơn bất kỳ ai, bao quát cả cậu. Cho nên tôi cảm thấy, nàng nhất định sẽ không thể chết dễ dàng."
"Thật sao?"
Trần Phi hai mắt sáng lên.
Mặc dù hắn biết lời nói của Đông Phương Ngọc cũng không có chứng cứ rõ ràng, nhưng bây giờ Trần Phi cũng không nhất định muốn nghe nói thật. Hắn cũng không phải là người có trái tim sắt thép, hắn là người có tình cảm có cảm xúc, kỳ thật cũng cần an ủi, cần người cho mình lòng tin, để mình tin tưởng Michelia còn sống.
"Đương nhiên."
Đông Phương Ngọc cũng không phải là an ủi, mà là thản nhiên nói thẳng: "Sau khi cậu rơi vào Cực Hàn Hải Vực vì cái gì không chết? Cái đó cho dù là tôi rơi vào, đoán chừng cũng là cửu tử nhất sinh, dĩ vãng cũng chưa từng có ai từng tiến vào còn có thể sống được ra, vậy cậu dựa vào cái gì có thể sống sót đi ra?"
"Có lẽ...... Là vận khí tôi tốt đi?"
Trần Phi nghĩ nghĩ nói.
Mặc dù là bởi vì hắn đối với văn hóa truyền thống hiểu đủ sâu, mới có thể phá giải kia hai vòng trận pháp vô cùng huyền diệu đó, chèo chống đến sau cùng để đối đầu với Hải Long.
Thế nhưng là khi chiến đấu với ma thú Võ Hoàng, thật sự là dùng hết toàn lực cũng vô pháp đánh bại nó, nếu không phải Hải Long có lòng tham muốn đem Trần Phi nuốt chửng, nó cũng sẽ không bị Trần Phi cho ăn Ngũ Hành Bom.
Cho nên nếu như tất cả đều tính tại thực lực thì là không khách quan, Trần Phi cảm thấy nguyên nhân lớn chính là do vận khí, đây là tuyệt đối không thể phủ nhận.
"Chỉ là vận khí sao? Cậu cẩn thận suy nghĩ lại một chút, đến cùng là cái gì đang chống đỡ cho cậu? Đem tầm mắt nới lỏng một chút, đừng chỉ nhìn xem Cực Hàn Hải Vực chuyện này, cậu đến đây là vì mục đích gì?"
Đông Phương Ngọc tựa như là một chiếc chìa khoá, từ từ mở ra các cánh cửa nội tâm của Trần Phi.
Hắn xuyên thấu qua những cánh cửa, muốn tìm được chấp niệm, hi vọng......
"Tôi không ngừng du tẩu tại bên bờ sinh tử là vì muốn để cho những người xung quanh tôi có cuộc sống tốt đẹp hơn, muốn đem Thiến Thiến cùng Tiểu Niệm mang về, muốn để trên thế giới không ai có thể khi dễ Michelia, muốn để những người sống tốt được sống......"
Trần Phi nói từng câu từng chữ, bên trong ánh mắt tràn đầy kiên định.
"Đúng vậy a, cậu sống vì người cậu quan tâm, vậy Michelia sao lại không phải đâu?"
Đông Phương Ngọc nhàn nhạt cười một tiếng, nói: "Nếu Michelia cho là cậu chết, nàng sẽ vì giúp cậu báo thù mà cố gắng sống sót. Có lẽ nàng sẽ ở một nơi nào đó khát vọng mạnh lên, chờ lấy một ngày kia có thể báo thù cho cậu. Làm sao có thể tùy tiện chết được?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận