Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 77: Thất bại trong gang tấc

Trần Phi gõ cửa.
Hắn không biết bên trong tình huống như thế nào nên không dám xông vào, chỉ có thể mở cửa trước, xem rõ ràng tình huống bên trong phòng như thế nào rồi mới quyết định hành động.
"Vào đi."
Một giọng nói âm trầm phát ra từ bên trong, hẳn là thuyền trưởng của chiếc tàu này, Mino.
Trần Phi vặn nắm cửa, mở cửa phòng thuyền trưởng, đi vào thì thấy ngoài Mino ngồi sau bàn làm việc ra, thì còn có năm vệ sĩ được trang bị súng đạn đầy đủ.
Trong lòng thầm mừng rỡ, may mắn là hắn đã vào xem xét trước, nếu không cứ trực tiếp xông vào, khả năng cao là sẽ bị đám người này bắn chết a.
"Thuyền trưởng vất vả, chúng tôi mang cà phê đến cho ngài."
Trên hành lang này của phòng thuyền trưởng này, chỉ có một phòng ăn. Trần Phi đã sớm chuẩn bị, để phòng trường hợp nếu như trong phòng thuyền trưởng có quá nhiều người, hắn còn có cách thức đối đáp.
Trần Phi và Michelia đem cà phê tiến lên trước, Mino liền vẫy tay ra hiệu hai người đi ra ngoài.
Nhưng ngay lập tức, hắn đột ngột ngẩng đầu lên.
"Chờ một chút!"
Nghe thấy âm thanh này, trong lòng cả hai người đều giật mình, trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh.
“Hình như tôi chưa từng thấy hai người?” Minuo tháo kính râm ra, cẩn thận quan sát hai người, đặc biệt là sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Michelia, hai mắt liền sáng ngời.
"Ông chủ, chúng tôi là thuyền vieen mới được thuyền trưởng Barlow điều tới."
Trần Phi trực tiếp lễ phép nói, tuy rằng trong lòng rất khẩn trương, nhưng từ bên ngoài nhìn vào lại không phát hiện ra cái gì, chỉ thấy được vẻ lạnh nhạt trên khuôn mặt.
Nếu biểu hiện sự hoảng sợ, đó chính là tự chuốc họa vào thân.
Dù sao những người trên con tàu này đều do chính Barlow tự mình điều đến, Mino không biết cũng là chuyện bình thường.
"n, nguyên lại là như vậy a."
Mino suy nghĩ gật gật đầu, sau đó khuôn mặt mập mạp tràn đầy dầu mỡ chợt nở một nụ cười, chỉ vào Michelia nói: "Cô ở lại đi, tôi sẽ mang cô đi làm quen một chút môi trường trên tàu của chúng ta."
Trần Phi cau mày không để lại dấu vết gì nói: "Ông chủ, môi trường trên tàu chúng tôi đã rất quen thuộc rồi, nếu không có chuyện gì nữa, chúng tôi về trước đây."
"Mẹ nó chứ, tao để cho mày nói chuyện à ?!"
Minuo tức giận gầm một tiếng, cầm lấy ly cà phê trên bàn, bỗng nhiên ném về phía Trần Phi.
Trần Phi theo bản năng nghiêng đầu sang một bên để né tránh, cốc cà phê đập vào bức tường phía sau, màu nâu cà phê liền chảy xuống theo vách tường.
Nhưng vẫn còn chút cà phê nóng hổi vẩy vào trên mặt Trần Phi.
Nước mới đun sôi làm bỏng da mặt, làm cho gân xanh trên trán Trần Phi nhói lên.
Một tia tức giận cuồng bạo đang dần lan tràn trong lòng hắn.
"Còn dám né à? Thằng lính mới khốn khiếp, nếu tao không dạy mày một bài học, mày thật sự sẽ không biết mình là ai!"
Nhưng Mino cũng không cứ thế mà buông tha, ngược lại còn càng thêm ngạo mạn!
Chỉ thấy hắn cầm chai rượu đỏ trên bàn và đi về phía Trần Phi!
"Ông chủ, bớt giận, ngài còn muốn mang tôi đi làm quen môi trường làm sao có thể lãng phí thời gian a?"
Trên mặt Michelia đột nhiên nở nụ cười hoa mỹ và nói, thuận tay liền lấy đi chai rượu trong tay của Mino, từ sâu trong con ngươi liền bắn ra một luồng sát khí mạnh mẽ.
Trước khi dùng cốc cà phê để đánh Trần Phi, trong lòng Michelia đã nổi cơn thịnh nộ rồi.
Thế mà vẫn còn muốn dùng chai rượu đập Trần Phi, làm sao cô có thể nhin được?
Trong lòng Michelia liền có tính toán.
"Mày thật là may mắn, thuyền viên xuất sắc này đang cầu xin cho mày đấy, nếu không hôm nay tao sẽ chỉnh chết mày! Cút ra ngoài nhanh!" Minuo hừ lạnh một tiếng, nói.
Khuôn mặt của Trần Phi khẽ co quắp.
Hắn đang cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng.
"Đúng vậy, ông chủ ... khục, cậu còn không nhanh ra ngoài đi!"
Michelia đưa lưng về phía Mino và nói với Trần Phi. Đôi mắt lại đang ra hiệu về phía cửa sổ bên cạnh phòng.
Trần Phi ngầm hiểu, cúi đầu đi ra khỏi phòng.
"Máy sưởi trong phòng thuyền trưởng này nóng quá, ông chủ, ở đây nhiều người quá, ngài để cho tất cả bọn họ ra ngoài đi."
Michelia vừa nói vừa cởi bỏ quần áo đệm bông trên người, lập tức lộ ra trang phục mùa hè bên trong, cười quyến rũ và nói.
Mino làm sao có thể chịu đựng nổi điều này? Hắn trực tiếp nói với năm vệ sĩ: "Ra ngoài đi, tôi phải làm chuyện chính sự!"
Năm tên vệ sĩ trong lòng vừa ao ước vừa đố kỵ, nhưng cũng chỉ có thể lui ra ngoài.
Vào lúc cánh cửa đóng lại, Michelia cười lạnh một tiếng, và đột nhiên một con dao găm xuất hiện trên tay cô, đặt lên cổ của Mino.
"Cô ... cô đây là ý gì?"
Mino cả người đều choáng váng, chuẩn bị lên thiên đường đến nơi rồi mà sao lại bỗng nhiên rơi xuống địa ngục a?
"Mày vừa rồi dám làm phỏng mặt chủ nhân của tao, lại còn định đánh ngài?"
Michelia lạnh giọng, trong mắt lóe lên tia lạnh lùng nguy hiểm, con dao găm trên tay đột nhiên đâm thẳng vào mặt Mino!
"A ách..."
Mino muốn hét lên để cầu cứu, nhưng cổ lại bị bóp chặt, giống như con vịt bị mắc cổ, không thể phát ra âm thanh nào. Cơn đau dữ dội khiến Mino nước mắt nước mũi không ngừng chảy ra, và hắn chỉ biết dùng ánh mắt của mình để cầu xin.
Cho đến khi khuôn mặt hoàn toàn bị trầy xước và thối rữa, máu vẫn không ngừng chảy ra từ vết thương, Michelia mới dừng lại.
Lúc này, Mino đã đau đến chết lặng, cả người đều ngốc trệ. Cuối cùng hắn cũng hiểu ra một chân lý, phụ nữ dù xinh đẹp đến mấy muốn chơi chết một người cũng không phải là chuyện quá khó khăn.
"Trả lời câu hỏi của tao, cái thùng chứa người ở đâu !?"
Michelia lại giơ con dao găm trong tay lên, khiến Mino trong nháy mắt liền lấy lại tinh thần.
"Nói, tôi nói!"
Mino nhanh chóng gật đầu, rồi nói: "Ý cô là cái thùng chứa cô gái tên Lục Nghiên phải không? Cái thùng đó ở đó ..."
Nhưng lại vào lúc này, Mino đột nhiên dùng lực, liền thoát khỏi Michelia, muốn tiến tới vỗ vào nút báo động trên mặt bàn!
"Muốn chết!"
Michelia quyết định dứt khoát, trực tiếp dùng dao găm chém vào cổ hắn!
"Ầm!"
Sau một trận máu tưới bắn tung tóe, Michelia lại ngạc nhiên khi phát hiện có những tia lửa loang loáng lóe lên quanh cổ hắn!
"Ha ha ha ha, không ngờ tới đúng không! Ông mày đã từng bị thương ở cổ nên phải cắm tấm thép vào!" Mino nhe răng cười một tiếng, vỗ xuống nút trên mặt bàn và tiếng chuông báo động đột nhiên vang lên!
Michelia một kích không thể giết được Mino, liền biết chắc rằng sẽ không còn cơ hội nữa !
Lúc này, tiếng mở khóa cửa từ bên ngoài vang lên!
Tiếp tục ở lại đây, sẽ bị bắt sống! Phải rút lui ngay lập tức!
Nghĩ đến đây, Michelia trong nháy mắt trực tiếp hướng về phía cửa sổ bên cạnh và nhảy xuống!
"Răng rắc!"
Theo tiếng cửa kính vỡ vụn vang lên, Michelia đã nhảy ra ngoài.
"Đuổi theo, đuổi theo cho tao!! Ở trên con tàu này, tao xem hai tên khốn khiếp này có thể chạy được đi đâu!! Tiện nhân, con tiện nhân! Lại dám phá hỏng gương mặt của tao, tao sẽ chơi chết mày!!"
Minuo vừa được cứu liền điên cuồng gầm lên, lần nữa động vào vết thương trên gương mặt, lại đau đớn hét lên một tiếng, lửa giận trong lòng càng dâng cao!
Trần Phi, người đang đợi bên ngoài cửa sổ để chuẩn bị tiếp ứng, vừa nghe được tiếng chuông cảnh báo liền biết đã có chuyện xảy ra.
Ngay sau đó hắn liền nhìn thấy Michelia nhảy ra ngoài. Theo sau là một đám tuần tra đang đuổi tới!
Trần Phi ngay lập tức kéo lấy cô và chạy về phía cầu thang!
"Chủ nhân, em xin lỗi, em đã không hoàn thành công việc..."
Michelia ánh mắt tràn ngập áy này, vừa chạy vừa nói với Trần Phi
"Michelia nhỏ bé, cô đã vất vả rồi."
Trần Phi không những không trách tội, ngược lại còn an ủi khiến trong lòng Michelia không ngừng run lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận