Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 108: Hai sự lựa chọn

"Machelia nhỏ bé?"
"Là em, là em! Chủ nhân, người đã tỉnh lại!"
Michelia vui đến mức đỏ cả mắt, giơ ra một ngón tay: "Đây là số mấy?"
Đây là bài kiểm tra dành cho những người tỉnh dậy sau khi hôn mê để xem liệu tư duy của họ có hồi phục hay không. Sợ một số bệnh nhân vừa tỉnh dậy mà ý thức còn hỗn loạn tức là đã để lại di chứng.
"Một."
"Một cộng một bằng mấy?"
"Ba!"
"Muốn ăn đòn a."
Michelia bị một bàn tay vỗ vào mông nhỏ, liền trở nên thành thật. Hai má đỏ bừng, trong lòng như rót mật, xem ra chủ nhân đã tỉnh thật rồi!
Nghe thấy tiếng động trong phòng điều trị, Lilith kéo Lạc Băng bước vào.
"Trần Phi, để tôi nói cho cậu một chuyện."
"Không có việc gì, cậu cứ nghỉ ngơi thật tốt đi!"
Lạc Băng gương mặt tái nhợt, máu tươi từ bờ môi tràn ra. Nhưng khi nhìn thấy Trần Phi tỉnh lại, cô vẫn là nén hận trong lòng.
Cô sợ rằng sau khi Trần Phi phát hiện ra, hắn sẽ thay mình ra mặt. Nhưng hiện tại, Trần Phi vẫn đang bị thương đâu.
"Lilith, cô nói đi."
Trần Phi trong nháy mắt có thể nhìn ra được Lạc Băng có chuyện gì đó, đương nhiên sẽ không tin cô.
“Cậu có muốn cùng tôi lật đổ tên bạo chúa thứ bảy Alonso không?” Lilith đôi mắt đẹp chảy dài, nói.
Trước đó cô sẽ không dễ dàng sử dụng vũ lực, nhưng kể từ khi cô giải quyết được Rosen với sự giúp đỡ của Trần Phi, tham vọng của cô giống như một tia lửa bắt đầu một ngọn lửa thảo nguyên, và nó đã vượt quá tầm kiểm soát.
"Không có hứng thú."
Trần Phi bĩu môi, nói thẳng. Người cũng cứu được rồi, lập tức liền có thể trở về nhà, còn liều mạng trên biển làm cái gì a?
"Thế nhưng, cha của em gái bé nhỏ này đã bị giết bởi Alonso a."
Lời nói của Lilith khiến Trần Phi đột nhiên dừng lại.
"Cho tôi thông tin, đem tất cả các thông tin của tên bạo chúa đó và tất cả những gì cô biết nói cho tôi."
Trần Phi trầm giọng nói, chuẩn bị từ trên giường bệnh đứng dậy.
"Chủ nhân, thương thế của người..."
"Về nằm nghỉ ngơi đi."
"Được, được a."
Nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Trần Phi, Michelia không dám trái lời, thành thật nằm lại trong chăn.
Lạc Băng hai mắt đỏ hoe, nhìn thấy Trần Phi như vậy quan tâm đến chuyện của chính mình, trong lòng cực kỳ cảm động.
"Đến đây!"
Trần Phi hô lên với Lạc Băng.
Lạc Băng sững sờ, ngoan ngoãn bước tới.
"Đừng khóc, anh trai sẽ báo thù giúp em."
Kéo Lạc Băng ngồi xuống bên cạnh mình, Trần Phi giúp cô lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt. Cô gái lớn lúc này trông cực kỳ yếu ớt.
"Là, là chị..."
"A?"
"Tôi lớn tuổi hơn cậu, tôi phải là chị."
Nhỏ giọng lặp đi lặp lại, Lạc Băng yếu ớt nhấn mạnh.
"Tôi muốn cô gọi là tôi là anh trai, ngoan nào!"
Trần Phi nhìn chằm chằm, khí thế quyết liệt.
Lạc Băng sửng sốt một chút, thiếu niên này rõ ràng nhỏ hơn cô năm tuổi, nhưng khi nói ra, lại có một loại cảm giác khó giải thích được khiến cô không thể chống cự được, không khỏi cúi đầu thì thào: "Anh trai, anh trai." ... "
Sau khi nói ra, cô thực sự cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Mặc dù trong sâu thẳm, có một chút xấu hổ, nhưng nhiều hơn, đó là cảm giác tràn đầy an toàn. Giống như một mầm cây nhỏ đã tìm được cây đại thụ có thể chắn gió cho mình.
"Ngoan, anh trai hứa với em rằng bất luận kẻ nào đã xúc phạm em, từ nay về sau đều sẽ bắt đầu đếm ngược đến chết."
Trần Phi nhẹ nhàng ôm lấy Lạc Băng, áp mặt cô vào ngực hắn, vỗ nhẹ vào lưng cô.
Hắn không có muốn chiếm tiện nghi, nhưng hắn biết lúc này cô cần một chỗ dựa nhất. Để cô gọi mình là anh trai, cũng không liên quan gì đến tuổi tác, mà là để cô nghĩ rằng mình là người cô có thể dựa vào.
...
Đảo bão táp.
Thành trì của bạo chúa thứ bảy Alonso.
Trong lâu đài ở trung tâm hòn đảo, Alonso một chân ngồi trên ghế sắt phía trên nhìn Chu Thịnh bên dưới.
Toàn thân hắn có lớp da màu đồng cổ, giống như nước đồng đổ vào mà thành, có một chút sáng bóng.
Chân bị thiếu mất một bên, mà thay vào đó là một con dao sắc bén bằng thép được rèn đúc từ dưới đầu gối! Nó không chỉ có thể được sử dụng để đi bộ mà còn được như một vũ khí!
"Nói đi, tại sao cậu lại phá vỡ quy ước lên bờ?"
Alonso nhìn chằm chằm Chu Thịnh, cau mày nói.
Người ở phía trên vừa gọi, chất vấn tại sao người dưới trướng của hắn lại dám đến Danno gây rối. Hiển nhiên, chính Smith là người đã gây áp lực.
Chu Định bên cạnh vẻ mặt ngưng trọng. Hắn chỉ biết rằng em trai mình là một cướp biển, nhưng hắn không ngờ rằng lại một thế lực mạnh mẽ như vậy ở đằng sau. Việc giải cứu bản thân vừa rồi lại chính là trái với quy ước.
"Em trai tôi ở đây để cứu tôi. Nếu có vi phạm bất kỳ quy ước nào, tôi sẽ gánh chịu hậu quả." Chu Định nói.
"Ông lấy cái gì ra để gánh chịu?"
Alonso cau mày, chuyện này nếu không được xử lý hợp lý, sẽ gây ra sự bất mãn từ những người ở trên, tạo thành ảnh hưởng rất lớn đến hắn.
Tuy nhiên, đây cũng là con dao hai lưỡi, nếu xử lý đúng cách, đem mọi chuyện giải quyết hết, thì rắc rối lớn sẽ đeo bám trong lòng Alonso.
"Như vậy đi, Chu Thịnh, nể tình chúng ta là đồng đội nhiều năm. Tôi sẽ giúp cậu xử lý chuyện này. Từ nay về sau, cậu sẽ tuyên bố rút khỏi nhóm cướp biển Alonso và tự mình rời đi. Chuyện này, coi như kết thúc." Alonso nói.
Sáu đội trưởng khác cũng gật đầu đồng ý.
"Thuyền trưởng Alonso, ngay cả khi tôi đồng ý, anh có nghĩ rằng anh có thể điều khiển của người của tôi hay sao?"
Chu Thịnh vuốt ria mép cười.
Hiển nhiên, Chu Thịnh biết rõ lòng dạ của Alonso và các đội trưởng. Không ai có thể gạt ai.
Vào thời điểm mới bắt đầu, Chu Thịnh đã được Alonso mời chào vì tính cách dũng mãnh của mình. Nhưng sau này, phát hiện ra rằng những thuộc hạ mà Chu Thịnh mời chào hoàn toàn chỉ nghe lời một người. Với tư cách là người đứng đầu, Alonso, điều này là không thể chấp nhận được.
Tuy nhiên, nếu cứ trục xuất mà không có lý do, Alonso sợ dẫn đến mất uy tín với thuộc hạ của mình. Điều gì sẽ xảy ra nếu cứ tùy tiện tấn công Chu Thịnh? Các đội trưởng còn lại sẽ nghĩ gì? Sẽ còn ai dám đi theo mình ? Sẽ càng dẫn đến việc nội bộ lục đục.
Mà bây giờ, là cơ hội tốt nhất để khai trừ Chu Thịnh ra khỏi băng.
Cướp biển trên toàn thế giới, đều thừa nhận quy tắc ngầm, lại bị Chu Thịnh phá vỡ. Việc trục xuất trong trường hợp như vậy sẽ có được sự hỗ trợ của tất cả những tên cướp biển. Cho dù là không đồng ý, cũng có thể danh chính ngôn thuận đem Chu Thịnh tiêu diệt.
"Chu Thịnh, cậu đang uy hiếp tôi?"
Đôi mắt của Alonso nheo lại mang theo một tia sáng lạnh lùng, nguy hiểm.
"Làm sao có thể? Anh là thuyền trưởng của tôi a. Thuyền trưởng, không bằng như thế này đi. Tôi sẽ rời đi cùng với ba trăm người của mình, và tôi sẽ nói với thế giới biển rằng, mình đã không còn quan hệ với băng cướp biển Alonso , thế nào? ”Chu Thịnh nói.
"Không được."
Alonso lắc đầu, "Những gì cậu đã làm ở Danno, là lấy danh nghĩa của tôi. Cho nên, tôi nhất định phải cho thế giới biển một cái công đạo. Bây giờ, tôi sẽ cho cậu hai sự lựa chọn."
Alonso giơ hai ngón tay lên, nói một cách thờ ơ: "Thứ nhất, chính là điều mà tôi vừa nói. Cậu tự mình rời đi, còn ba trăm người ở lại. Cậu không cần phải bận tâm xem tôi có thể chỉ huy được họ hay không. Nếu không tuân theo lệnh, tự nhiên sẽ bị xử lý. Thứ hai, cậu dùng tính mạng của mình để tạ tội với thế giới biển, như thế tôi sẽ thả thuộc hạ của cậu đi và không làm khó bọn họ. "
Chu Thịnh sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười nửa miệng nói: "Có nghĩa là, hoặc là tôi chết, hoặc là ba trăm thuộc hạ của tôi chết?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận