Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 389: Mất trí nhớ

Luyện chế đan dược cấp thấp còn có thể dựa vào kiến thức và kinh nghiệm phong phú. Nhưng nếu cần đan dược cao cấp thì nhất định phải có tinh thần cùng khí huyết cường hãn để chèo chống, nếu không đan dược chưa luyện thành đã chết bởi vì thâm hụt khí huyết.
Cho dù không chết, đan dược luyện chế chắc chắn sẽ thất bại. Cho nên, con đường võ đạo là rất cần thiết, không cần phải rất mạnh, chỉ cần đạt tới cấp bậc Võ Vương, trên cơ bản có thể luyện chế đại bộ phận đan dược.
—— Đương nhiên, đây chỉ là đối với Đông Phương Vũ mà nói.
Trên thực tế, Võ Vương đã là một đường ranh giới phân chia giữa các cường giả.
Chỉ cần có thể đạt tới Võ Vương, liền có nghĩa là đã hoàn toàn bước vào cảnh giới người bình thường khó có thể đạt tới.
Ít nhất lấy Trần Phi thiên phú, tạm thời còn cách Võ Vương chín cái tiểu cảnh giới, cùng một viên Phá Vương Đan.
"Được~"
Mặc dù thiên phú võ đạo của Thanh La không tốt, nhưng cũng không phải là cực kỳ tồi tệ, chỉ là tất cả thời gian và sức lực đều dành cho việc học tập luyện đan và y thuật, cho nên không có bước vào võ đạo.
Nhưng nếu có Đông Phương Ngọc dạy bảo, tự nhiên có thể thăng tiến vượt bậc.
Lúc này Thanh La đã bắt đầu hành động, chỉ thấy trong tay ngân chân trong tay cô như phồn hoa bay múa không ngừng ghim vào người Michelia, khiến Trần Phi cùng nhỏ Adele căng thẳng, trái tim hai người không ngừng treo cao.
"Thần kinh tổn thương, Thái Ất Thần Châm trị liệu các huyệt chủ yếu là: Khúc Trì, Túc Tam Lý, Thủ Tam Lý, Dưỡng Lão, Dương Cốc, Hợp Cốc... Chỉ cần lưu lại mười lăm phút! Sau đó là phối huyệt."
"m Lăng Tuyền, Tam âm Giao, Phong Long Huyệt... Bài trừ khí ẩm, khu trừ độc tố, cải thiện tuần hoàn máu, cũng dừng lại mười lăm phút."
Thanh La một bên nói lẩm bẩm, một bên cầm Thái Ất Thần Châm đâm vào những huyệt đạo này.
Trần Phi cùng nhỏ Adele vô cùng kinh ngạc, không ngờ tới những chiếc ngân châm trong lại có thể sử dụng xuất thần nhập hóa như vậy, điều này càng làm cho Trần Phi thêm chắc chắn, nếu Thái Ất Thần Châm rơi vào tay hắn khẳng định sẽ trở nên vô dụng, hắn ngay cả những huyệt đạo cơ bản nhất cũng không biết, làm sao có thể chữa bệnh cho người?
Đông Phương Ngọc thì là vẻ mặt tán thưởng, hiển nhiên rất hài lòng với y thuật của Thanh La. Y thuật luyện đan song tu, sau đó lại tăng cường võ đạo, tương lai rất có triển vọng.
Thời gian dần trôi qua, Trần Phi mười phần khẩn trương, nhỏ Adele cũng trừng lớn hai mắt, đếm thời gian trên đầu ngón tay của mình rồi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt chị mình, sợ bỏ lỡ điều gì đó.
Cuối cùng, sau khi hết 15 phút, Thanh La lấy tất cả Thái Ất Thần Châm ra, sau đó lấy ra một bình thủy tinh trong suốt chứa đầy những viên đan dược phát ra ánh sáng xanh nhạt, lấy ra một viên và đút vào miệng Michelia.
Đan dược nhanh chóng tan chảy trong miệng, ngay lập liền bị Michelia hấp thụ.
"Đây là đan dược có thể cứu người, người bình thường bị bệnh, thụ thương, dùng đan dược này hiệu quả rất tốt. Bình thường mà nói, mặc kệ tình huống nghiêm trọng như thế nào, trong vòng ba viên nhất định có thể cứu trở về. Chỉ có tác dụng đối với cảnh giới dưới Võ Vương a."
Thanh La nói, đem cả bình đan dược cho Trần Phi.
“Cô không giữ cho mình sao?” Trần Phi đã có lưu quang chất lỏng, cho nên hắn trị liệu cũng không cần đan dược.
"Hiện tại có Cửu Ngọc Tinh Lô, đan dược luyện chế ra khẳng định sẽ càng tinh khiết, một chút này cậu cầm đi."
Trần Phi nghe vậy cũng thu lại, mặc dù đúng là đã có lưu quang chất lỏng, nhưng dù sao lưu quang chất lỏng cũng chỉ mình mới có thể sử dụng, bằng không mà nói sẽ bị giống như Michelia, huống chi hiện tại bình lưu ly đã được thăng cấp.
Mặc dù những viên đan dược này có thể sẽ không được sử dụng nhiều, nhưng vào thời khắc quan trọng có thể dùng để cứu người khác. Cho nên mang theo bên người sẽ có tác dụng rất lớn.
Đúng lúc này, Michelia ung dung mở hai mắt ra.
"Ngô--"
Michelia ngóc cái cổ trắng như tuyết của mình lên, uể oải ngáp dài, giống như tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, cô đã ngủ rất lâu, rất lâu và có một giấc mơ dài.
Ngay lập tức, Michelia cảm thấy một trận nghẹt thở — Nhỏ Adele ghé vào người Michelia, kích động đến không nói nên lời, ngao ngao khóc lớn, ôm lấy cái cổ trắng như tuyết của chị gái, đem mặt của Michelia che kín.
"Em tỉnh lại?"
Trần Phi hỗ trợ đem Adele kéo ra, Michelia há miệng thở dốc, trải qua đủ loại gian nan nguy hiểm mà cô vẫn còn sống, nếu như bây giờ lại bị em gái làm cho ngạt thở chết, quả thực không còn gì để nói . ..
"Chủ nhân, Adele!"
Michelia dụi dụi con mắt, ngọt ngào cười một tiếng.
Đối với cô mà nói, đây là một sáng sớm vô cùng tốt đẹp, vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy hai người quan trọng nhất trong cuộc đời mình.
Trần Phi thấy Michelia không có việc gì, thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng ôm lấy cô, hỏi Thanh La: "Cô ấy đã hoàn toàn bình phục rồi sao?"
“Hẳn là vậy, ít nhất thần kinh toàn kinh đều khôi phục.” Thanh La không dám khẳng định, đây là tố chất của một y sư được rèn luyện hàng ngày, không thể nói lung tung.
Michelia đang dính một chỗ với Adele, mà Adele đang giải thích cho Michelia chuyện gì đã xảy ra sau khi cô hôn mê, hiện tại cô đang ở đâu. Nhưng Michelia không có bất kỳ phản đối nào đối với điều này, cô không quan tâm nó ở đâu, miễn là có chủ nhân và em gái, ở đâu cũng được.
"Michelia, Lục Nghiên đã làm gì với em?"
Trần Phi nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng hỏi ra vấn đề này.
Dù trong lòng hắn đã có suy đoán nhưng vẫn muốn nghe từ chính miệng Michelia nói ra. Chỉ cần Michelia nói ra, Trần Phi sẽ tin tưởng vô điều kiện, không chút nghi ngờ.
"Lục... Nghiên?"
Michelia nghiêng đầu một chút, bối rối gãi đầu: "Lục Nghiên là ai?"
"Không được phép giả ngu."
Trần Phi nắm tay Michelia, nói: "Bất kể xảy ra chuyện gì, tôi sẽ đứng sau lưng em, cho nên em cứ việc nói. Tôi nhất định sẽ thay em giải quyết hết."
"Nhưng, nhưng em thực sự không biết Lục Nghiên là ai a."
Michelia có vẻ mặt bàng hoàng, nhìn hoàn toàn không giống như nói dối. Nếu đây là diễn xuất, thì Michelia chắc chắn có thể giành được giải Oscar.
Trần Phi kinh nghi bất định, nhìn về Thanh La.
Hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chẳng lẽ là mất trí nhớ sao? Nhưng nếu đã mất trí nhớ, làm sao lại có thể nhớ ra mình và Adele? Chẳng lẽ còn có thể lựa chọn trí nhớ không bị mất sao?
Thanh La khẽ thở dài, thấp giọng nói với Trần Phi: "Đây chính là chấn thương của dây thần kinh não bộ, tức là cô ấy đã quên tất cả những người hoặc sự việc đã xảy ra trước đó có liên quan đến cơn đau bây giờ."
Thanh La trước đó đã nói rằng các dây thần kinh của tứ chi thân thể đã được chữa trị, nhưng điều không muốn lại xảy ra, đó chính là tổn thương các dây thần kinh của não bộ. Não bộ rất phức tạp, cũng không phải tùy tiện là có thể điều trị.
"Nói cách khác, những gì Michelia có thể nhớ bây giờ là một số ký ức tốt đẹp, mà tất cả những ký ức đau khổ đều bị lãng quên. Đây là một loại tự bảo vệ bản thân, phải không?" Trần Phi hỏi.
"Đúng vậy, chính là như vậy, tốt nhất không nên cưỡng ép cô ấy nhớ lại, nếu không cô ấy sẽ lại bị tổn thương. Con người sở dĩ có nhiều đau khổ cùng phiền muộn như vậy, chẳng phải là bởi vì có trí nhớ sao? Nếu như có thể quên đi chuyện không vui, cũng coi như là một chuyện tốt nha."
Mặc dù Thanh La còn trẻ nhưng những gì cô nói lại rất triết lý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận