Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 233: Đào góc tường

Ngay sau đó, Trần Phi liền đến cuối cùng của sợi dây, cách mặt đất khoảng ba mét, hắn buông tay, ôm chặt Adele rồi cùng nhau rơi xuống tuyết. Với sự bảo vệ của Trần Phi, Adele bình an vô sự. Mà tuyết trên mặt đất giống như tuyết, Trần Phi mặc dù cảm thấy có chút đau nhưng không bị thương, chỉ là va chạm nhẹ.
Phương pháp này thực sự tốt, thật mẹ nó nhức cả trứng a!
Dù sao khi buông tay, sợi dây vẫn cọ xát, hiện tại có chút cảm giác tê cay. Nhưng tại thời khắc sinh tử, làm sao Trần Phi có thể để ý nhiều như vậy. Cho nên, cũng quan tâm. Nhưng cũng hoàn toàn quên rằng hai cô gái có thể không tốt bằng anh.
"Đến tôi!"
Lý Oánh Oánh lấy dây trước, học theo Trần Phi trượt xuống.
Michelia không tranh dành với cô ta, dù sao thì chủ nhân cùng em gái cũng đã xuống nên cô không còn chút lo lắng nào.
Sau khi Lý Oánh Oánh đi xuống, Michelia bắt đầu đi xuống.
"n ninh..."
Xuống được nửa đường, Michelia đột nhiên cảm thấy điều gì đó. Ngay lập tức, liền nghe thấy Lý Oánh Oánh vừa xuống dưới đã giận giữ phàn nàn.
"Trần Phi, cậu không nhắc tôi? Khốn nạn!"
Lý Oánh Oánh nhe răng trợn mắt.
"Tôi không có làm sao a, còn không phải là do cô sao?"
Trần Phi lơ đễnh, nhẹ nhàng nói.
"Ha ha, cứ giả vờ đi, chờ tiểu tình nhân của cậu đi xuống, sẽ biết đau lòng. Chà, cô ấy đã xuống rồi!" Lý Oánh Oánh thấy Michelia trượt xuống nên bước tới hỏi: "Có đau không?"
"A?"
"A cái gì mà a? Tôi hỏi cô, từ trên cao trượt xuống có khó chịu hay không?"
"Khó chịu? Không có a..."
"Nói đi, đó là vấn đề của riêng cô a."
Lý Oánh Oánh hoàn toàn choáng váng.
Cứ như vậy trong nháy mắt, cô đã thực sự nghĩ rằng do cơ thể mình có vấn đề, nhưng rất nhanh, liền nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.
Bước tới nhéo nhéo khuôn mặt Michelia, Lý Oánh Oánh cười nói: "Ta rất xem trọng cô, có muốn đi theo tôi hay không?"
"A?"
Michelia choáng váng.
"Cô đi theo một xú nam nhân thì có gì tốt?"
"Không được phép nói xấu chủ nhân!"
"Lý Oánh Oánh, muốn chết a, góc tường của ông, cô cũng dám đào? Đầu óc có vấn đề sao?"
"Trần Phi, cậu thực sự đã nhặt được cực phẩm. Sao cậu lại may mắn như vậy a? Ước gì tôi cũng có được thể chất như cô gái này a."
"Không phải chuyện của cô."
Trần Phi lười biếng không để ý tới cô ta, tiếp tục đi về phía trước.
Trước khi rời đi, hắn trực tiếp cắt đứt dây thừng, theo cách này, đám người Dennis sẽ phải chuẩn bị dây thừng mới được. Mà Trần Phi vẫn không vừa lòng, hắn trực tiếp lấy ra khẩu súng lục, nhắm vào trụ băng, trực tiếp xả hết đạn!
"Răng rắc!"
Chỉ thấy âm thanh khối băng vỡ vang lên, khối băng trực tiếp vỡ vụn. Bằng cách này, đám người Dennis dù có dây cũng cần phải bỏ chút công sức.
Nếu không tìm được thứ để buộc dây, chỉ có thể có nhiều người giữ một người thả xuống, như thế liền có thể làm chậm thời gian xuống của chúng, cho Trần Phi rất nhiều thời gian để trốn thoát.
"Đi đường cẩn thận một chút, theo sát ở sau tôi, tuyết đối đừng đi lung tung. Rất nhiều sông băng lớn di chuyển khoảng ba mươi cm mỗi ngày. Dưới sức ép của hàng triệu tấn phía dưới, sẽ hình thành rất nhiều khe băng cùng kẽ nứt, chỉ cần lơ là một chút à có thể rơi vào khe băng, cửu tử nhất sinh! ”Trần Phi nói.
Nghe vậy, Lý Oánh Oánh ngay lập tức trở nên căng thẳng, thành thật đi theo sau Trần Phi cùng với Michelia.
Trần Phi cũng không dám đi quá nhanh, bởi vì phía trước mênh mông trắng xóa, cho dù Trần Phi biết phân biệt an toàn và nguy hiểm, đi chậm hơn vẫn luôn an toàn hơn.
Tuy nhiên, sau khi đám người Dennis xuống được khỏi vách đá, Trần Phi không thể không đẩy nhanh tốc độ. Nếu không, sẽ bị bọn chúng đuổi kịp.
"Tiếp theo, tôi sẽ nói cách đi, các người sẽ phải đi ở phía trước. Tôi phải ở phía sau, bởi vì tôi là người duy nhất mặc áo giáp cùng mũ chống đạn." Trần Phi nói.
Phải biết đám người đang đuổi phía sau đều được trang bị súng đạn đầy đủ, mặc dù bây giờ vẫn ở ngoài tầm bắn nhưng Trần Phi không thể biết khi nào sẽ vào tầm bắn.
Mà Michelia và Lý Oánh Oánh đều không mặc áo chống đạn, rất có thể họ sẽ gặp nguy hiểm khi bám theo phía sau.
Nghe thấy những lời của Trần Phi, Lý Oánh Oánh lùi lại một bước và đặt mình vào giữa. Bằng cách này, an toàn nhất là để Michelia mở đường phía trước và Trần Phi chặn ở phía sau.
“Bộ dạng như cô, còn muốn cạy góc của tôi sao?” Trần Phi hừ lạnh, trực tiếp khích tướng nói.
"Ha ha, đào góc tường tiểu tình nhânh của cậu là vì cô ta nghe lời a. Vì cậu chết đều được, vậy nếu tôi cạy ra chẳng phải là nhiều một cái mạng sao?"
Lý Oánh Oánh không muốn đi đầu, cô rất lý trí, không dễ bị kích động, vẫn là đi ở chính giữa cho an toàn.
Trần Phi cũng không nhất quyết để cô ta dẫn đầu, dù sao thì hắn và Michelia càng có sự ăn ý, nên sẽ để Michelia đi đầu còn có chút an toàn.
"Michelia, nhớ kỹ, em không được đi ở những nơi có tuyết, cố gắng đi trên lớp băng mịn, biết không? Bởi vì lớp băng trên sông băng đều vô cùng kiên cố. Mà tuyết đọng phía dưới, liền có khả năng trên đó là khe tuyết! ”Trần Phi dặn dò.
Bạn cần đăng nhập để bình luận