Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 409: Hoắc Uyển Khê gọi

Cường đại ca nghẹn họng nhìn trân trối, tất cả những chuyện này thực sự diễn ra quá nhanh, cũng không ngờ lại có người dám ra tay, kết quả là ông chủ Tiền bị đánh thành ra thế này, trong lòng chợt bừng lên sát khí.
Ông chủ Tiền là khách quý do Hoắc thiếu sắp xếp, bây giờ bên mình xảy ra chuyện, Vương Văn Cường chắc chắn không thể trốn tránh trách nhiệm, lúc đó nhất định tất cả tội lỗi sẽ đổ hết lên đầu hắn. Cho nên, ánh mắt Cường đại ca cực kỳ u ám nhìn về phía Trần Phi.
"Thằng ranh, mày gây ra họa rồi!"
Cường đại ca lạnh giọng nói.
Tuy nhiên, Trần Phi lại trực tiếp lao lên phía trước, tát hắn ngã xuống đất, dùng chân giẫm lên đầu hắn, lạnh nhạt nói: "Tao lại cảm thấy người gặp rắc rối hình như là mày a."
Con ngươi của Cường đại ca sắp nổ ra vì tức giận, thân là ông trùm thế giới ngầm ở Giang Bắc, hắn có thiên ti vạn lũ quan hệ với Hoắc thiếu, nào đã nhận sỉ nhục như này?
"Chúng mày chờ đấy, để tao đi gọi cho Hoắc thiếu, chờ Hoắc thiếu tới, tất cả chúng mày sẽ phải trả giá!"
Cường đại ca gầm lên giận dữ, hắn rõ ràng là muốn trút giận lên tất cả mọi người. Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh hãi, có ai là không sợ Hoắc Thiếu Long?
"Thằng ngu, mày làm cái gì vậy? !"
"Mau quỳ xuống xin lỗi ông chủ Tiền!"
Ngay sau đó, Liêu Triết Hàn và Ôn Hồng Đức dẫn đầu gầm lên với Trần Phi.
Hai người bọn họ đã sợ hãi đến cực điểm, mặc dù biết ai mới là người thực sự là người có lỗi, nhưng giờ phút này bọn họ lại chỉ tay vào Trần Phi, giống như muốn Trần Phi gánh chịu tất cả.
Một số bạn học còn lại vẫn im lặng, nhưng đại đa số họ đều 'Dùng mồm làm vũ khí', để Trần Phi ra làm kẻ chết thay, dê thế tội là lựa chọn tốt nhất.
Những đám nhà giàu này vẫn cho rằng mình là thiên kim, nếu như chỉ là hi sinh một tên nhà quê như Trần Phi để cứu bọn họ khỏi sự báo thù của Hoắc gia, đó chính là kết quả tốt nhất.
Về phần Trần Phi sống hay chết, điều đó có liên quan gì đến họ?
"Các người thật là ghê tởm, rõ ràng là các người khơi mào chuyện này trước."
Sở Mộng Vũ là người đầu tiên không thể chịu đựng được, cô là một người thẳng thắn, nếu ghét thì ghét sẽ không giấu diếm, giống như cô ghét thái độ của Trần Phi trước đây.
Nhưng bây giờ Sở Mộng Vũ rốt cục nhìn ra chân tướng của hai người bọn họ, tự nhiên cảm thấy rất buồn nôn, không chút do dự mắng mỏ.
"Sở Mộng Vũ, cậu đang nói cái gì vậy? Rõ ràng hắn là người đánh, đương nhiên cũng phải chịu trách nhiệm."
Ôn Hồng Đức nói không biết xấu hổ, nhưng nếu như không phải hắn, Sở Mộng Vũ sẽ không gặp nguy hiểm như vậy, nhưng mà lúc này vẫn có thể nói ra được.
Không chỉ là chạm vào người phụ nữ của ông chủ Tiền mà còn bán Sở Mộng Vũ. Không có cách nào, do hắn đã quá sợ hãi.
Cha hắn mặc dù cùng Hoắc gia có chút quan hệ, nhưng kỳ thực cũng chỉ như là cấp dưới mà thồi, căn bản không phải quan hệ.
"Đúng vậy! Trần Phi, mày muốn chết cũng đừng liên lụy chúng ta!"
Liêu Triết Hàn hiển nhiên là cùng một chiến tuyến với Ôn Hồng Đức, vì vậy hắn đã giận dữ hét vào mặt Trần Phi.
Thế nhưng hắn vừa nói xong liền cảm thấy tay của mình bị hất ra, lại thấy Lê San San tức giận trừng mắt nhìn hắn, tức giận nói: "Chia tay! Đồ phế vật."
Liêu Triết Hàn sắc mặt nhất thời tái xanh rồi đỏ bừng, hiển nhiên hắn không nghĩ tới Lê San San lúc này lại không nể mặt mũi như vậy.
Sau đó, hai cô gái Lê San San và Đổng Ca Vận liền bước đến gần Sở Mộng Vũ, nắm lấy tay cô, rõ ràng là có ý muốn chúng hoạn nạn, Sở Mộng Vũ gần như đã rơi nước mắt.
Trần Phi nhíu mày, hai người bạn mà Sở Mộng Vũ kết giao cũng không tệ.
Mặc dù có chút thích dùng mắt chó coi thường người khác, nhưng ít nhất vẫn tốt với Sở Mộng Vũ.
"Thằng ranh, mày chờ chết đi, tao đã gọi điện thoại cho Hoắc thiếu!"
Cường đại ca mạnh mẽ nói.
Mọi người trong phòng riêng đều kinh hãi, chỉ có Tiêu Lăng Thiên là bình tĩnh hơn một chút, dù sao hắn có thực lực vượt trội, chỉ cần đến lúc đó hắn hạ thấp bản thân một chút, Hoắc thiếu chắc chắn sẽ không quá khó xử.
Nhưng những người còn lại thì khác, mặc dù xuất thân từ nhà giàu nhưng trước mặt Hoắc Thiếu Long cũng không bằng cái rắm?
"Ai mẹ nó dám động người của tao ở Giang Bắc, chán sống?"
Đúng lúc này, một tiếng động lớn đột nhiên từ hành lang ngoài cửa vang lên.
Ngay lập tức, một người thanh niên ăn mặc bảnh bao khoảng hai mươi tuổi chạy vào, quần áo mặc trên người của hắn phi thường đắt đỏ, thế nhưng nhìn như lưu manh côn đồ, người này chính là Hoắc Thiếu Long, con trai cả của nhà họ Hoắc.
Hoắc Thiếu Long không được coi là người có địa vị cao trong Hoắc gia, tuy là cháu đích tôn của Hoắc Hiền, thế nhưng cũng chính vì vậy mà khi còn nhỏ đã được cưng chiều quá mức, tạo thành tính tình vô pháp vô thiên, càng về sau Hoắc Hiền càng không thích đứa cháu trai dốt nát này.
Thế nhưng mặc kệ trong nhà hắn không được chào đón, ra đến bên ngoài cũng là Hỗn Thế Ma Vương, ai dám khiêu khích hắn?
Hoắc Thiếu Long tiếng tăm truyền xa, lúc này đứng ở trong phòng riêng, tất cả mọi người cúi đầu không dám nhìn hắn.
Cường đại ca đi lên nói với Hoắc Thiếu Long vài câu, Hoắc Thiếu Long lập tức tức giận, hung hăng trừng mắt Trần Phi: "Tôt, rất tốt, nghe thấy tên của tao rồi mà vẫn dám động thủ, mày là người đầu tiên dám như vậy."
"Sao nhiều chuyện như vậy? Muốn ăn đòn thì cứ bước tới đây."
Trần Phi liếc hắn một cái, giống như đang nhìn một đống rác rưởi, căn bản không thèm để ý.
Hoắc thiếu tức đến mặt mũi đỏ bừng.
Sở Mộng Vũ đang nghĩ đến việc xin lỗi, ý đồ hóa giải một chút, xem có thể xóa giải tử cục hay không, nhưng Trần Phi đều đã nói những lời như vậy thì chẳng khác nào trực tiếp đắc tội với Hoắc công tử.
Lê San San và Đổng Ca Vận lúc này cũng vô cùng sợ hãi, ba người bạn thân nhất ôm nhau run rẩy.
"Tiểu Vũ, người này thật là. . ."
"Mặc dù hắn có tình có nghĩa, nhưng cũng quá liều lĩnh, Hoắc Thiếu Long sẽ không dễ dàng bỏ qua hắn!"
Khi Sở Mộng Vũ nghe đánh giá của hai người bạn thân về Trần Phi, cô cũng rất là tán thành. Trước đó còn cho rằng Trần Phi là một kẻ phế vật thần kinh thô, nhưng bây giờ đã đổi mới, mặc dù không còn cho rằng Trần Phi là một kẻ phế vật, nhưng vẫn là một đồ thần kinh thô.
"Đến, thằng ranh, ra ngoài nhìn xem, ông đã sắp xếp người vây quanh nơi này, súng ống đầy đủ, hôm này mày nhất định sẽ biết, vì sao hoa hồng lại hồng như vậy!"
Lời nói của Hoắc Thiếu Long khiến mọi người kinh ngạc.
Bọn họ cho tới bây giờ chưa có tiếp xúc qua súng ống a, đây là một nỗi kinh hoàng thực sự đối với họ! Tất cả mọi người không khỏi run rẩy run rẩy!
Nhưng mà, Trần Phi vẫn đứng đó, bất động như một ngọn núi.
Đột nhiên, điện thoại di động của Trần Phi vang lên.
Trần Phi bình tĩnh lôi điện thoại ra nghe.
"Trần tiên sinh, ngài đến Giang Bắc chưa? Đại Hội Võ Thuật sẽ bắt đầu vào ngày mai, nếu như bây giờ ngài vẫn chưa đi, tôi sẽ tự mình lái xe tới đón." Bên kia là giọng một cô gái.
"A, tôi đến rồi."
Nguyên lại là cuộc gọi của Hoắc Uyển Khê.
Hoắc Thiếu Long thấy Trần Phi Phàm trực tiếp phớt lờ mình, còn đang suy nghĩ nghe điện thoại nên càng thêm khó chịu, quát: "Các anh em, vào đây chơi chết thằng ranh này!!"
Ngay lập tức, Trần Phi liền nghe thấy giọng nói kinh nghi của Hoắc Uyển Khê trên điện thoại.
"Trần tiên sinh, sao hình như tôi nghe thấy giọng nói của anh trai tôi?"
"Nếu anh trai cô tên là Hoắc Thiếu Long, đó chính là hắn. Mà anh trai của cô có vẻ rất phách lối a?" Trần Phi nhẹ nhàng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận