Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 208: Dero bị đánh bại

"Đào! Đào cho tao! Tao muốn bằng tốc độ nhanh nhất đi vào, giết chết thằng ranh khốn kiếp Trần Phi đó!"
Dero điên cuồng gào thét, trong quặng mỏ không có gì nhiều ngoài xẻng. Tất cả đám thuộc hạ đều cầm xẻng, bắt đầu đào đất đá.
Cuối cùng, lại mất thêm hai giờ, tất cả đất đã đã được đào lên, con đường phía trước liền trở nên bằng phẳng.
"Xông lên cho tao..."
"Oanh!"
Dero chưa kịp nói xong, đám cướp biển vừa mới xông lên chưa được mấy bước, lại là 'Oanh' một tiếng vang lên, trực tiếp đem bọn chúng bay lên cao, sau đó ngã xuống đất, chết không thể chết thêm được.
Tất cả đều sững sờ.
Không phải tất cả các quả mìn đều đã dẫn nổ hết rồi sao, tại sao vẫn còn a?
Vậy thì chỉ có một khả năng, trong khi bọn chúng đang chăm chỉ đào đường nạo vét đất đá thì Trần Phi ở bên kia cũng đang chăm chỉ dẫn những người thợ mỏ đi chôn mìn.
"Trần Phi, tên súc sinh này!!"
Dero sắp phát điên, hắn cảm thấy mình giống như một con chó bị Trần Phi chơi đùa!
Số thuộc hạ bị thiệt hại vì quả mìn này là gần hai trăm người! Trời mới biết đối phương đã chôn thêm bao nhiêu quả mìn! Nhưng ít nhất có một điều chắc chắn, đó là Trần Phi chắc chắn đang ở trong mỏ! Những quả mìn này chỉ vừa mới được chôn xuống!
“Tiếp tục dẫn nổ mìn, hôm nay tao phải giết chết thằng súc sinh đó, tao muốn đem ba trăm người của hắn biến thành cá trong chậu!” DeRo đã hoàn toàn tức giận.
Kết quả là, hắn lại tiếp tục đem người của mình đi kích nổ, đào bới khắp mọi nẻo đường.
Dù sao thì, chỉ cần mìn vừa phát nổ là đất đá hai bên lại sụp xuống, Trần Phi sẽ lai dẫn những người thợ mỏ tiếp tục chôn mìn. Trần Phi cũng không có nhiều ngoài hỏa lực. Không có cách nào khác, hắn là người có tiền a.
"Cứ tiếp tục như vậy sẽ mất rất nhiều thời gian, tổn thất đối với bọn chúng càng ngày càng nhỏ. Bọn chúng biết sẽ có mìn, nhất định sẽ không giẫm lên nữa."
Tại trên đỉnh cao, Mina nói với Trần Phi.
Khi mới bắt đầu, hiệu quả là tốt nhất. Nhưng sau khi bọn chúng chuẩn bị xong, về cơ bản không có thương vong.
Nhưng Trần Phi vẫn không ngừng đặt mìn, cho dù thiệt hại đối ngày càng nhỏ, nhưng hắn vẫn tiếp tục không mệt mỏi.
"Các người không hiểu. Nếu cứ làm một việc lâu ngày sẽ trở thành thói quen tê liệt, hơn nữa còn khiến Dero ngày càng táo bạo. Mặc kệ chiến đấu như nào, tâm lý đối phương đều sẽ bị tàn phá, đều là một phần rất quan trọng. "
Trần Phi từ tốn nói, mấy người đều sững sờ.
Ngay lập tức, tất cả đều nhẹ gật đầu, không thể phủ nhận những gì Trần Phi nói đều có lý.
Tiếng gầm rú nóng nảy của Dero không ngừng từ bên ngoài truyền vào, gần như phiêu đãng trong toàn bộ khu mỏ, liền biết hắn đang tức giận đến mức nào. Mà một thủ lĩnh, nếu không giữ được bình tĩnh khi chỉ huy trận chiến, chắc chắn sẽ có nhận định sai lầm!
"Mà lại, thời gian cũng là do hắn tính toán tốt..."
Trần Phi ánh mắt trần đầy ớn lạnh, nở một nụ cười lạnh.
Tại ngã tư ngắn ngủi này, Dero đã dành trọn một đêm, cho đến trước bình minh, cuối cùng cũng đem đất đá dọn dẹp sạch, triệt để tiến vào bên trong quặng mỏ. Mặt trận đột ngột mở rộng, muốn dẫm phải mìn cũng không thể.
"Trần Phi, thằng ranh khốn nạn, ông nội mày đang đến đây, chờ chết đi!"
Dero điên cuồng gầm lên, lại quên mất, bây giờ hắn không thể nhìn thấy gì cả.
Còn lại hơn một ngàn bảy trăm người, tất cả đều theo Dero tiến vào quặng mỏ đen kịt!
"Khai hỏa!!"
Đột nhiên, một mệnh lệnh vang lên!
Lập tức, trong quặng mỏ tối đen như mực, một hỏa lực mãnh liệt ập tới!
"Oanh!"
"Cạnh cạch cạch!"
"Phanh, phanh..."
Theo âm thanh của vô số pháo kích cùng tiếng súng vang lên, tất cả đám người Dero đều hét lên trong đau đớn!
"Có mai phục!"
"Đại ca, chúng ta trúng kế rồi!"
"Phải tranh thủ thời gian rút lui a!"
"Hỏa lực mãnh liệt như vậy, tuyệt đối không chỉ có ba trăm người! Phải hơn một ngàn người! Làm sao có thể?"
"Fuk, Trần Phi, rốt cục mày lấy đâu ra nhiều người trợ giúp như vậy !?"
Những tiếng gào thét hoảng sợ không ngừng vang lên!
Dero cả người đều mộng, cơn tức giận bị đè nén lúc trước không những không trút được ra, ngược lại lúc này còn bùng nổ trong cơ thể, trực tiếp nóng giận công tâm, phun ra một ngụm máu!
Nếu như ý niệm có thể giết người, thì Trần Phi đã sớm bị hắn giết đến vạn lần rồi!
Đến bây giờ, Dero mới thực sự nhận ra mình luôn bị Trần Phi bắt nhịp, cũng không có phát giác ra, bị hắn lợi dụng cảm xúc, mới biến thành tình cảnh nguy hiểm như hiện tại!
Phàm là nếu ai có tư duy bình thường, cũng sẽ không tùy tiện lao vào mỏ trước tờ mờ sáng, đây là thời điểm đen tối nhất. Ít nhất phải đợi cho đến khi mặt trời mọc rồi mới đi vào chiến đấu. Cho nên, kết quả là một mực chỉ rà phá bom mìn, đào đất đá ... Cứ lòng vòng như vậy, dẫn đến kết quả khiến đám người đều nóng nảy tức giận.
Mà thời gian này, lại bị Trần Phi kiểm soát một cách hoàn hảo. Đào hết đất đá, vào được mỏ thì đã hơn bốn giờ sáng, lúc này giơ tay cũng không thấy ngón tay, làm sao có thể thấy rõ được đám người Trần Phi mai phục?
Nhưng điều khó hiểu nhất đối với Dero là tại sao Trần Phi lại có nhiều người như vậy?
"Thợ mỏ, nhất định là đám thợ mỏ chết tiệt đó !!"
Đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, Dero giận dữ không thôi!
Trước đây trong mắt hắn, thợ mỏ cũng chỉ là súc sinh, không được xếp chung với người, không có tác dụng gì khác hơn là đào mỏ, nếu tâm trạng không tốt thì chỉ đánh chết là xong. Nhưng hắn không bao giờ tưởng tượng rằng chúng sẽ dám chống lại mình?
Tất cả rõ ràng là do Trần Phi, nếu không có kẻ này, những người thợ mỏ đó không thể nào dám cầm vũ khí.
"Rút lui!!"
Lúc này, Dero đã phải chấp nhận sự thật rằng mình đã bị Trần Phi hoàn toàn đánh bại!
Bạn cần đăng nhập để bình luận