Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 222: Trên núi có hổ

"Đừng đánh chị gái tôi!"
Tiếng hét của Adele cũng phát ra từ đầu dây bên kia.
"Lý Oánh Oánh, dừng lại!"
Trần Phi tức giận nói: "Nếu có thù oán gì thì cứ hướng lên người tôi. Nói địa chỉ đi, tôi sẽ đến!"
"Tôi chờ chính là câu nói này của cậu! Tôi sẽ gửi tọa độ, nếu không đến trong vòng một ngày, tôi sẽ lột da tiểu tình nhân của cậu! Hãy nhớ, chỉ được phép đến một mình!" Lý Oánh Oánh lạnh lùng nói xong, liền cúp điện thoại.
"Mẹ nó, đến lúc đó liền xem tao chơi chết mày như thế nào!"
Trần Phi rất tức giận.
"Có chuyện gì vậy? Cần giúp đỡ không?" Mina thấy Trần Phi đang có tâm trạng không tốt, liền hỏi thăm.
"Không sao, hiện tại tôi không thể đi cùng với cô được. Các người đi trước đi, tùy thời liên hệ. Hãy cẩn thận một chút." Trần Phi nói.
"Được rồi, cậu cũng phải cẩn thận."
Mina cũng không hỏi thêm, liền rời đi trước.
Trần Phi cũng lên cano, dùng tốc độ nhanh nhất lái đến tọa độ do Lý Oánh Oánh vừa gửi.
Trên đường đi, Trần Phi gọi lại căn cứ trên biển.
Kể từ khi Michelia bị bắt, có nghĩa là có điều gì đó đã xảy ra với căn cứ trên biển. Vì vậy, Trần Phi muốn tìm hiểu tình hình. Nhưng sau một cuộc điện thoại dài, vẫn không có người trả lời. Điều này càng khiến Trần Phi càng thêm bồn chồn, hiện tại không có thời gian quay lại căn cứ để kiểm tra, phải nhanh chóng đến điểm tọa độ, nếu chậm chễ, Michelia có thể gặp nguy hiểm.
Trong khi đó, căn cứ trên biển.
"Tại sao em lại không nghe máy !?"
Lương Đình thấy điện thoại không ngừng đổ chuông, không nhịn được hỏi. Vào lúc này, cô không thể di chuyển, cơ thể đều đã bị Lục Nghiên không chế.
"Là anh Phi gọi, em cũng muốn tiếp lắm a. Tuy nhiên, hiện tại không thể nhấc máy được. Em chỉ muốn nói chuyện với anh Phi sau khi tất cả những cô gái dính dáng đến anh Phi đã chết, như vậy anh Phi mới càng trân quý em! "
Lục Nghiên kích động nói, lập tức bưng bát sữa trứng đến bên giường, múc một thìa thổi nhẹ, đợi nguội một chút mới đưa lên miệng Lương Đình: “Dì à, ăn chút gì đi. "
Lương Đình ngậm miệng, quay đầu đi.
Nhưng ngay lập tức, đầu của cô bị Lục Nghiên giữ chặt, một tay nắm mặt Lương Đình, tay còn lại đổ sữa trứng vào miệng cô.
"Dì cần phải ngoan ngoãn a, Nghiên Nghiên cho dì ăn, dì nhất định phải ăn, có biết không?"
Giọng điệu của Lục Nghiên rất dịu dàng, nhưng trong mắt cô lại có một cảm giác trống rỗng vô cùng đáng sợ.
Lương Đình tinh thần sắp suy sụp, cô không biết Nghiên Nghiên ngây thơ và đáng yêu có thể trở về lại được nữa hay không.
...
Tại một bến cảng ở Nam Mỹ.
Trong nhà máy.
Lý Oánh Oánh co chân lên ngồi trên ghế, giữa các ngón tay mảnh mai là một điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ trên đầu ngón tay. Thổi nhẹ một hơi, làn khói phụt ra từ đôi môi đỏ mọng mỏng manh của cô.
Trong góc của nhà máy.
Michelia và Adele bị trói bằng dây thừng, để trong góc.
Những giọt nước mắt tuôn ra khỏi hốc mắt của Michelia như những viên ngọc trai vỡ vụn. Cô sắp hận mình chết đi sống lại, muốn tự sát!
“Chị à, vừa rồi chị đã nghe thấy giọng nói lo lắng của anh Phi qua điện thoại chưa, anh Phi rất quan tâm đến chị a.” Adele nhỏ bé yếu ớt nói bên cạnh.
"Đừng nói nữa, làm ơn, Adele ..."
Michelia cắn môi.
Làm sao cô lại không nghe thấy? Đó là loại căng thẳng và lo lắng không thể nói thành lời. Điều này cho thấy rằng bức thư không phải được viết bởi chủ nhân.
Cô cảm động đến cực điểm, lúc này có lẽ cô đã hiểu ra điều gì đó, nhưng chỉ là cô không thể tin được.
Tại sao?
Người mình đã liều mạng đi cứu, lại muốn đối xử với mình như vậy.
Đã từng bao lần trải qua sinh tử với nhau. Trước kia trên đảo băng tuyết, đã từng sưởi ấm cho nhau. Nhưng bây giờ, tại sao lại làm ra sự tình ác độc như vậy.
Có lẽ, cô ấy cũng vô tội?
Michelia nghĩ trong lòng thật may mắn, nhưng, ngoài những người trong căn cứ, còn ai có thể tiếp xúc với nét chữ của Trần Phi cả ngày và bắt chước làm theo? Làm sao người ngoài vào phòng được?
Đầu đau như muốn vỡ ra, cô cũng không dám nghĩ đến nó nữa.
Điều quan trọng hơn bây giờ là vì sự liều lĩnh, đã rơi vào tình trạng nguy hiểm. Michelia không lo lắng cho sự an toàn của bản thân, cô lo lắng cho chủ nhân của mình.
Người phụ này xem ra có thù với chủ nhân.
Đến lúc đó cô ta dùng mình để kiềm chế chủ nhân, vậy phải làm sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng lại càng cảm thấy day dứt, đau đớn không thể nào thêm được. Nếu Adele không có ở đây, cô thực sự muốn đập đầu vào tường, ít nhất nó sẽ không kéo theo Trần Phi. Tuy nhiên, nghĩ nhiều cũng vô ích.
Thời gian dần trôi qua, trời bắt đầu tối dần.
Cuối cùng, một giọng nói từ bên ngoài truyền đến!
"Lý Oánh Oánh, tôi tới."
Trần Phi bước vào nhà máy, nhẹ nói.
Lúc hắn vừa vào cảng đã cảm thấy có vô số ánh mắt đang nhìn mình, hiển nhiên đây là một cái bẫy, chỉ chờ hắn vào.
Nhưng ngay cả như vậy, Trần Phi không hề do dự.
Michelia ở đây, cho dù biết trên núi có hổ, cũng sẽ phải lên!
Ngay khi Trần Phi bước vào, hắn nhìn quanh, tìm kiếm Michelia. Liền thấy cô và Adele tuy bị khống chế nhưng không bị thương nên cũng yên tâm đôi chút.
Khi Michelia nhìn thấy Trần Phi, ánh mắt của cô đầu tiên là niềm vui, nhưng cũng áy náy tự trách ...
Muôn vàn cảm xúc len lỏi vào tim khiến cô cảm thấy khó chịu vô cùng.
Đôi mắt to của Adele tràn đầy hi vọng, những sợ hãi trước đây đã tan biến đi rất nhiều, trong trái tim non nớt của cô, anh Phi chính là sự tồn tại giống như một vị cứu tinh.
"Trần Phi, cậu thật sự dám tới. Xem ra cậu rất quan tâm đến cô gái này. Nhưng cô ấy cũng không thể đẹp bằng tôi a."
Lý Oánh Oánh hừ lạnh một tiếng, từ tốn nói nói.
Tuy nhiên, tầm mắt của Trần Phi lại trực tiếp lướt qua cô.
"Michelia, chuyện gì đã xảy ra vậy? Căn cứ xảy ra chuyện gì sao?"
Trần Phi đầy nghi hoặc, lúc đi đường không ngừng suy nghĩ, phải làm thế nào mới có thể vào được căn cứ bắt Michelia?
"Chủ nhân, thực xin lỗi..."
Michelia vừa nói vừa khóc, đôi mắt đỏ hoe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận