Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 86: Trần Phi ngã xuống

Michelia lập tức giật mình, vội vàng đứng dậy kiểm tra tình hình của Trần Phi.
Lục Nghiên cũng không khỏi kinh hoảng, Trần Phi đã là trụ cột của cả đội, nếu có chuyện gì xảy ra, phải làm gì tiếp theo?
"Không có việc gì……"
Trần Phi hít một hơi thật sâu và trong đầu cảm thấy vô cùng u ám. Trước mắt cũng có cảm giác choáng váng, rất mệt mỏi.
Hắn biết rằng có thể đã có điều gì đó không ổn với cơ thể mình, nhưng hắn vẫn cố gắng chống đỡ và tiếp tục đào hố băng.
Bởi vì, Trần Phi biết rằng mình không thể gục ngã!
"Chủ nhân, người bị sốt rồi!"
Michelia bước tới, đặt bàn tay nhỏ bé của mình lên trán Trần Phi, ngay lập tức bị bỏng một chút, không khỏi sốt sắng nói.
Trong hoàn cảnh như vậy mà bị sốt, là cực kì nguy hiểm!
"Tôi nói, không có việc gì."
Trần Phi hất tay cô ra và nói.
Hắn cũng biết rằng mình đã bị sốt. Không còn cách nào khác, Trần Phi không phải là người sắt đá, liên tục thay đổi trong nhiều môi trường khắc nghiệt khác nhau, hơn nữa còn phải suy nghĩ làm sao để sống sót, trong lòng vẫn luôn căng thẳng.
Có thể nói, kể từ sau vụ đắm tàu, Trần Phi chính là người mệt mỏi nhất!
Ngay cả một người đàn ông sắt đá cũng không thể gánh chịu được.
Và môi trường khắc nghiệt này lại chính là cọng rơm cuối cùng lấn át con lạc đà. Trần Phi chỉ cảm thấy ý thức của mình lúc này đang trở nên mờ mịt, như thể các giác quan của hắn đã bị đóng băng lại. Hoàn toàn là dựa vào ý chí để hành động.
"Bang!"
Cuối cùng, tinh thần của Trần Phi đã đạt đến cực hạn, hắn ngã xoạch xuống, mạnh mẽ va vào hố băng.
"Chủ nhân!!"
"Anh Phi."
Michelia và Lục Nghiên vội vã tiến về phía trước, nhấc Trần Phi ra khỏi hang băng, và đặt hắn lên bục bên trái.
Chỉ thấy bờ môi Trần Phi xanh mét, nhưng sắc mặt lại đỏ bừng, rõ ràng đây là biểu hiện của sốt cao!
"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ a..."
Lục Nghiên lo lắng giống như là kiến bò trên chảo nóng, hoàn toàn hoảng sợ. Khi xương sống đã đổ xuống, cô chỉ biết bất lực.
Michelia cố gắng chịu đựng sự khó chịu trong lòng, cầm chiếc xẻng quân dụng lên tay, tiếp tục đào hố, làm nốt công việc mà Trần Phi chưa hoàn thành.
Chỉ có đem hố băng đào xong để nhiệt độ trong hang băng cao hơn, Trần Phi mới có thể cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Mặc dù bây giờ hắn đang bị sốt, nhưng môi trường xung quanh quá lạnh, nhất định phải ấm áp hơn một chút mới được.
"Chủ nhân nói rằng chúng ta phải ở lại đây và trì hoãn thời gian. Mặc dù không biết tại sao chủ nhân lại ra lệnh như vậy, nhưng chúng ta chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời là được rồi." Michelia nói.
Lục Nghiên nhẹ gật đầu, cũng không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc làm như vậy.
Sau một giờ, hố băng cuối cùng cũng được đào xong, nhiệt độ tổng thể trong hang băng đã bắt đầu tăng lên một chút. Nhưng đối với Trần Phi, nó vẫn còn quá thấp.
Khi người đang tỉnh táo và ngủ thì nhiệt độ cơ thể là không giống nhau. Bị sốt cao, hiện tại lại không có thuốc đặc trị, điều duy nhất có thể làm là để Trần Phi ngủ ngon.
Nghĩ đến đây, Michelia thực sự cởi chiếc áo khoác độn của mình ra và mặc cho Trần Phi. Bằng cách này, có thể đỡ lạnh hơn một chút.
"Không được, cô sẽ bị tê cóng mất!"
Lục Nghiên đã bị sốc khi nhìn thấy điều này, Michelia hiện tại đang mặc quần áo mùa hè, trong môi trường gần như âm độ như thế này, không bao lâu sẽ xảy ra vấn đề.
"Tôi, tôi không thể quản được nhiều như vậy."
Giọng Michelia run rẩy, toàn thân cô bị đông cứng đến run rẩy. Hiện tại, chỉ cần có thêm một cơ hội để khiến Trần Phi tốt hơn, cô sẵn sàng nếm thử, ngay cả khi phải đánh đổi tính mạng của mình.
"Michelle, lại đây!"
Lục Nghiên kéo Michelia qua, sau đó đem áo bông của mình giật ra, để Michelia chui vào trong, hai người lúc này liền mặc một bộ quần áo.
“Có ấm hơn chút nào không?” Lục Nghiên hỏi.
"Ấm hơn nhiều. So với lúc trước ấm hơn rất nhiều a." Michelia cười nói.
Cả hai xúm xít vào nhau, đem áo bông bó chặt lại, càng gần nhau hiển nhiên sẽ càng ấm hơn. Chiếc áo bông này vừa vặn lớn hơn một chút nên không gây khó chịu cho hai người mà chỉ có chút bất tiện khi hành động.
Nhưng trong động tuyết này, còn muốn hành động cái gì?
Chỉ cần chờ đợi, chờ cho đến khi nào Trần Phi sẽ tỉnh lại.
Thời gian chậm rãi trôi qua, ánh sáng xuyên qua khe hở trên lớp băng ở cửa hang dần dần mờ đi.
Màn đêm buông xuống, nhưng Trần Phi không có dấu hiệu tỉnh dậy, thậm chí khi đưa tay sờ trán Trần Phi, còn thấy nóng hơn trước.
Khuôn mặt hai cô gái lúc này tràn đầy lo lắng không gì sánh được.
Kết cục tồi tệ nhất, các cô không dám nghĩ đến. Cho dù trời đã khuya, hai cô gái cũng không dám ngủ mà chỉ vây quanh Trần Phi để chú ý tình hình của hắn.
Thời gian trôi qua từng phút từng phút, nhưng ngay vào lúc này ...
Bỗng nhiên!
Tiếng bước chân sột soạt bên dưới sườn núi vang lên! Tiếng băng tuyết bị giẫm lên bởi đôi giày phát ra liền lọt vào tai Lục Nghiên và Michelia.
Trong nháy mắt, thần kinh của hai cô gái đều căng thẳng lên!
"Barlow, đó là đám súc sinh Barlow ..." Lục Nghiên run lẩy bẩy, lông tơ trên người đều muốn dựng ngược lên.
Michelia cũng vô cùng phẫn uất, cắn chặt răng.
Cho đến khi có tiếng bước chân từ xa đến gần. Michelia cuối cùng cũng không thể chịu đựng thêm được nữa và thoát ra khỏi chiếc áo bông của Lục Nghiên.
"Cho dù có chuyện gì xảy ra, cũng đừng đi ra khỏi động tuyết. Nhất định, nhất định phải chăm sóc cho chủ nhân thật tốt!"
Sau khi dặn dò Lục Nghiên, Michelia di chuyển tảng băng một chút và chui ra khỏi hang tuyết!
"Miche ...!"
Lục Nghiên khẽ kêu lên một tiếng, cô sững sờ khi thấy bóng dáng Michelia biến mất trong tuyết vào nửa đêm.
Nước mắt trên gương mặt chảy xuôi xuống, khi gió lạnh thổi qua, chúng ngưng tụ thành những hạt băng trên khuôn mặt trắng như tuyết.
Cô biết, Michelia đang ôm lòng quyết muốn chết, đem địch nhân bên ngoài dẫn đi.
Cảm giác áy náy vô hạn lan tràn trong lòng Lục Nghiên, đâm cô một cái đau điếng. Nếu như không phải giải cứu cô, Trần Phi và Michelia sẽ không gặp phải rủi ro này. Nhưng bây giờ thì sao, ngay cả mạng sống của hắn đều cũng đang tắt dần.
Lục Nghiên che mặt, hận, cô rất hận! !
Cô hận chính mình, tại sao phải nghe lời thúc giục của Long Hào Vũ mà đi dự tiệc rượu. Kết quả là vừa uống cạn một ly rượu và tỉnh dậy liền bị con tàu áp giải ta bến cảng. Cho dù là kẻ ngốc, cũng hiểu rõ nguyên nhân trong đó!
Càng như vậy, cô càng ghét Long Hào Vũ, học sinh năm cuối thanh lịch tao nhã, nhưng lại là một kẻ xấu xa trong đường dây công nghiệp đen tối!
"Nếu như... Có thể sống sót, nhất định phải báo thù !!"
Hạt giống hận thù ngày càng lớn trong lòng Lục Nghiên.
Tiếng bước chân bên ngoài càng lúc càng lớn. Nó cũng kèm theo tiếng la hét của những tên cướp biển.
"Tôi vừa nhìn thấy một bóng người lao xuống sườn núi!"
"Đuổi theo! Đuổi theo tao!"
“Đội thứ nhất tràn sang bên trái, đội thứ hai bên phải, Terry trực tiếp đuổi theo!” Barlow ra lệnh.
Trong cơn bão tuyết, Michelia đã chạy xuống sườn núi.
Từng cơn gió lạnh buốt phả vào người cô, như một nhát dao cứa vào da thịt, gây ra từng đợt đau đớn. Nhưng ngay sau đó, cô thậm chí còn không nhận thấy cơn đau nữa, bởi vì cái rét lạnh đã làm cô trở nên chết lặng.
Từng luồng khí vào phổi lạnh ngắt như một con dao thép, như thể nó sẽ đập nát các cơ quan nội tạng của cô ra thành từng mảnh.
Thậm chí, ngay cả tư duy đều cũng bị đóng băng.
Bây giờ, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, là chạy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận