Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 366: Thăng cấp bình lưu ly

Chỉ trong nửa giờ, Trần Phi liền trở về Bích Thủy Sơn Trang.
Ném Tử Linh Lung cùng nguyên liệu thăng cấp bình lưu ly cho Đông Phương Ngọc, Trần Phi liền trở về phòng, vừa mới bước vào, mùi thơm của thức ăn lập tức tràn ra, khiến người ta ứa nước miếng, bụng Trần Phi cũng ùng ục réo lên.
Luyện võ cũng không phải là tu tiên, không chỉ có không thể không ăn muốn, mà theo đẳng cấp tăng lên, lượng ăn cũng sẽ phải tăng theo. Bởi vì tiêu hao nhiều, cho nên nhất định phải bổ sung năng lượng!
Nhưng lúc này đối với Trần Phi mà nói, tình ý của Lâm Thiến Nhân cùng sự ấm áp trong lòng cô còn quý hơn cả việc lấp đầy bao tử. Sau một ngày mệt mỏi, người đàn ông nào không muốn có sẵn đồ ăn, cùng vợ hiền?
Huống chi, Trần Phi vừa đã trải qua bao nhiêu lần sinh tử khi bước vào khe hở dưới lòng đất? Bất kỳ cuộc chia ly nào với Lâm Thiến Nhân, cũng có thể là vĩnh viễn a.
"Trần Phi!"
Thấy Trần Phi bình an trở về, Lâm Thiến Nhân vui mừng khôn xiết, chạy đến nhào vào vòng tay của Trần Phi. Lúc này, sau khi làm mẹ, cô không còn vẻ kiêu kỳ trẻ trung, mà càng là dịu dàng hơn.
Thức ăn đã sẵn sàng, Trần Phi chỉ cần thưởng thức nó.
Mặc dù vẫn còn nhiều việc phải giải quyết, nhưng không có việc nào quan trọng bằng việc ăn uống với Lâm Thiến Nhân.
Lúc này, trên đỉnh núi Bích Thủy Sơn Trang, nơi mà Đông Phương Ngọc ngồi xếp bằng mỗi ngày, Tử Linh Lung cuối cùng cũng tỉnh dậy, nhìn hoàn cảnh xung quanh, cô vẫn còn mơ hồ, ký ức trong đầu vẫn còn nguyên trạng thái bị Trần Phi làm cho tức giận ngất xỉu.
Ngay lập tức, cô nhận ra tình cảnh của mình.
Mặc dù nơi này mây núi bao phủ trong sương mù, tiên khí lượn lờ, nhưng hiển nhiên không phải thế giới dưới lòng đất, Tử Linh Lung lập tức hoảng sợ.
"Cô là ai?!"
Trong nháy mắt, cô nhìn thấy Đông Phương Ngọc đang ngồi khoanh chân bên cạnh mình.
"Nói cho tôi biết tung tích của Can Tương."
Đông Phương Ngọc đi thẳng vào vấn đề, không có cùng Tử Linh Lung nói nhảm.
Tử Linh Lung nghe vậy lập tức giật mình, chuyện mình biết tung tích của Can Tương, chỉ có rất ít trưởng bối biết, mà người phụ nữ trước mặt này mình cũng chưa từng gặp qua, làm sao lại biết được chuyện này?
"Chẳng lẽ cô biết Độc Tâm Thuật?!"
"Độc cái rắm, cô chỉ là tiểu Địa Ma, không biết tôi cũng là bình thường. Bất quá những thứ này đều không trọng yếu, cô chỉ cần nói cho tôi tung tích của Can Tương là được." Đông Phương Ngọc nói
"Hừ, dựa vào cái gì? Nếu nói ra chẳng lẽ cô sẽ thả tôi ra sao? Coi như cô đồng ý, tôi cũng không tin, loài người các người vô cùng hèn hạ!" Tử Linh Lung hừ lạnh một tiếng, nói.
“Hiện tại cô không có tư cách cùng tôi bàn điều kiện, cô cảm thấy bản thân mình có tư cách từ chối sao?” Đông Phương Ngọc trong mắt xẹt qua một tia nguy hiểm lạnh lùng.
"Ha hả, muốn chém muốn giết tùy cô, Tử Linh Lung tôi nếu như nhíu mày, thì cũng không phải là Thánh Nữ ma tộc!" Tử Linh Lung nhắm mắt lại, một bộ có chết cũng không nói.
"Chém chém giết giết chán lắm..."
Đông Phương Ngọc nở một nụ cười xấu xa, nhếch miệng cười: "Cái tên Trần Phi đem cô chộp tới chính là một con quỷ, không, hắn còn đáng sợ hơn cả một con quỷ! Chỉ cần ném cô vào phòng của hắn, đảm bảo mười tháng sau người ma sẽ đầy nhà, để xem lúc đó cô còn cứng đầu được không?"
Nghe nói như thế, Tử Linh Lung lập tức rùng mình.
Nếu chuyện đó xảy ra, vậy còn không bằng chết. Người cùng ma là hai chủng tộc khác nhau, ở giữa chỉ có thâm cừu đại hận. Tử Linh Lung run rẩy hỏi: "Người cùng ma có thể kết hợp được sao? !"
"Cô để hắn thử một lần sẽ biết?"
Tử Linh Lung nhất thời tức giận không thôi, hai mắt cô lại tối sầm hôn mê bất tỉnh.
Đông Phương Ngọc lấy chân đạp đạp cô, phát hiện cô không nhúc nhích, không khỏi trợn to hai mắt: "Cắt, thật đúng là chưa trải sự đời. Có chút như vậy cũng chịu không nổi, đoán chừng cha cô cũng che chở quá tốt a."
Nói xong cũng không để ý tới cô ta nữa, dù sao cô ta cũng đã bị trói bằng dây kéo. Hơn nữa, cho dù không bị trói, cũng có Đông Phương Ngọc ở bên, cho dù có gắn thêm tám cái chân cũng chạy không nổi.
Trần Phi hắt hơi một cái, bước ra khỏi phòng.
Hắn đem 10 kg tinh tra màu lam 100% độ tinh khiết cùng Tinh Thần Nguyên Thạch cấp sao, và bình lưu ly cho Đông Phương Ngọc.
"Không ngờ cậu thật sự có thể đem tới tay, hơn nữa hiệu suất cũng không tệ a. Nha, còn là tinh tra màu lam 100% độ tinh khiết . Rất tốt, với nguyên liệu như vậy, hiệu quả của bình lưu ly sẽ vô cùng hoàn mỹ!" Đông Phương Ngọc đối với cái này rất hài lòng.
"Chị thật giống như rất quan tâm tốc độ tu luyện của tôi?"
Trần Phi đặt ra một câu hỏi trong lòng, Đông Phương Ngọc dường như quá quan tâm đến việc tu luyện của mình, điều này khiến Trần Phi rất khó hiểu.
"Đương nhiên, nhiệm vụ của tôi thế nhưng là khai quật thiên tài..."
Đông Phương Ngọc nói giữa chừng liền đổi chủ đề, nghiêm túc nói: "Dù sao, điều này cũng sẽ không hại cậu. Cậu chỉ cần biết, võ đạo giống như chèo thuyền ngược dòng, nếu như cậu không thể nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, hạ tràng sẽ trở thành bột mịn. Tuyệt đối không nên cho là mình hiện tại đã rất lợi hại, liền có thể ra ngoài xưng bá thiên hạ. Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên!"
Trần Phi đối với sự nghiêm túc của cô có chút bất ngờ, mặc dù không biết tại sao phải nặng lời như vậy, nhưng nhất định phải có lý do. Lúc này liền khẽ gật đầu.
"Đương nhiên, trên con đường võ đạo tôi tuyệt đối sẽ không lười biếng."
Nghe được câu trả lời trịnh trọng của Trần Phi, Đông Phương Ngọc lúc này mới vui mừng nhẹ gật đầu, không biết từ nơi nào móc ra một cái nồi đen thui, giống như cái nồi đun thuốc Đông y, gác nó trên lửa.
Sau đó, Đông Phương Ngọc liền ném những tinh tra lam vào bên trong cái nồi, những tinh tra này gặp được nhiệt lượng, liền bắt đầu chậm rãi hòa tan thành chất lỏng xanh lam. Mười cân tinh tra lam tan chảy, cuối cùng cũng chỉ tạo ra được một lít chất lỏng.
"Phù phù."
Đông Phương Ngọc ném bình lưu ly vào chất lỏng tinh tra đang sôi trào, để nó đun sôi.
"Đây là cách để thăng cấp sao?"
Trần Phi nhìn đến ngây người, sao trông giống làm bừa a?
Cho dù là sắc thuốc Đông y, cũng cần phải khống chế nhiệt lượng, tỉ lệ dược liệu, tỉ lệ nước.... Mà việc rèn đúc một vật quý giá như bình lưu ly, ngược lại cứ đơn giản như vậy? Cứ ném bừa vào là được?
"Vậy cậu còn muốn như nào?"
Đông Phương Ngọc trợn mắt nhìn Trần Phi, bĩu môi nói: "Cậu đay là đang chất vấn tôi sao?"
"Tôi làm sao có thể chất vấn chị a? Bình lưu ly đều là chị đưa. Đây vốn là bảo vật của chị, đương nhiên chị là người hiểu rõ." Trần Phi vỗ vỗ đầu của mình nói: "Tôi đã hiểu, khẳng định cái nồi đất này chính là thần khí! Cho nên chỉ cần ném nguyên liệu vào, liền có thể rèn đúc bình lưu ly."
"Bộ phận bán sỉ 5 khối tiền 2 cái."
Đông Phương Ngọc nói.
Trần Phi: "..."
Trần Phi lúc này thực sự chết lặng, sự bình tĩnh trong lòng cũng không còn nữa, vô cùng lo lắng nhìn chiếc bình lưu ly đang nhấp nhô trong nước sôi, sợ chiếc bình nhỏ bé cứ như vậy bị nấu nổ, vậy thì coi như xong.
Trần Phi sở dĩ có thể cùng cấp bậc vô địch, thậm chí có thể vượt cấp chiến đấu, chính là bởi vì có lưu quang chất lỏng cải thiện thể chất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận