Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 179: Tôi còn không trị được em a

"Hồng hộc, hồng hộc..."
Trần Phi thở hổn hển, toàn thân đổ đầy mồ hôi lạnh! Một cảm giác đại nạn không chết quanh quẩn trong òng!
Nếu như cùng bị kéo xuống dưới, rơi vào đường hành sẽ không thể cứu nổi!
“Gade và tất cả thuộc hạ của hắn lần này cuối cùng cũng bị quét sạch.” Trần Phi lau mồ hôi trên trán nói: “Chúng ta đi đến bờ biển đi!
Đường Ngạo Sương quay đầu sang chỗ khác, không thèm quan tâm đến Trần Phi, dẫn đầu đi về phía trước.
"Ài, Đội trưởng!"
Tiểu Y vội vàng đuổi theo, nhưng vẫn quay lại nháy mắt với Trần Phi. Trần Phi ngầm hiểu, cứ như vậy không gần không xa theo sát phía sau.
Mãi cho đến tận bờ biển không thấy tàu, lúc này mới dừng lại.
Trần Phi đã liên lạc với Lương Đình, đem tọa độ của mình gửi đi, để cô gửi một chiếc tàu đến đón mình. Lương Đình đương nhiên đồng ý ngay lập tức, cô vẫn đang chờ Trần Phi đến giải cứu cháu gái Lục Nghiên của mình.
"Thật có lỗi."
Trần Phi trước tiên câu thông với Tiểu Y, người sẵn sàng giao tiếp với hắn.
"Ách, trách tôi, không phải cậu."
Khuôn mặt của Tiểu Y có chút đỏ lên, nhưng thật ra cô cũng không chán ghét những chuyện đã xảy ra với Trần Phi. Chợt nhỏ giọng nói: "Bất quá, cậu phải an ủi đội trưởng thật tốt nha, cô ấy vẫn còn là chim non a! Kỳ thật đội trưởng cũng không ghét bỏ cậu, bằng không, hiện tại nhất định đã muốn giết người rồi!"
Trần Phi nghe vậy, lập tức bước tới và ngồi bên cạnh Đường Ngạo Sương.
"Đi ra."
Đường Ngạo Sương nghiêng đầu sang chỗ khác, tức giận nói.
"Tức giận như vậy? Vậy em có thể đánh tôi hả giận a."
Trần Phi lại giồng như là kẹo da trâu dính chặt vào. Đồng thời, càng không an phận duỗi tay ra, trực tiếp kéo Đường Ngạo sương qua, không cho cô có cơ hội thoát ra.
Trên thực tế, trước đó Trần Phi cũng không có quan hệ gì với Đường Ngạo Sương và Tiểu Y, nhưng vì một số chuyện đã xảy ra, hắn không thể coi như không có chuyện gì, nhất định phải chịu trách nhiệm. Vì vậy, Trần Phi quyết định phải giữ gìn mối quan hệ tốt đẹp với Đường Ngạo Sương trước.
Đường Ngạo Sương quay đầu sang chỗ khác không nhìn đến Trần Phi, có chút giãy giụa, lại là bởi vì đau đớn mà nhe răng.
Trần Phi trực tiếp đặt tay trực tiếp lên bụng dưới cô, nơi đã bị thương trước đó, giúp cô giảm đau. Mặc dù cô vẫn luôn muốn gạt tay Trần Phi ra, nhưng sức lực không đủ, đành phải coi như thôi.
Nhưng Trần Phi biết rất rõ nguyên nhân chính vẫn là do hảo cảm của Đường Ngạo Sương đối với hắn.
Nếu thực sự hận bản thân, thì như Tiểu Y đã nói, cô ấy đã giết mình từ lâu rồi. Không phải đề cập đến, sẵn sàng để hắn ôm như này. Mặc dù cô ấy đang bị thương và yếu ớt, nhưng với tính cách của Đường Ngạo Sương, nếu không muốn, dù có chết cô cũng sẽ tự thoát ra ngoài.
"Tiếp theo sẽ đi cùng tôi chứ?"
"Không muốn, tôi không muốn nói chuyện với cậu, đừng có nói nữa."
Đường Ngạo Sương kiêu ngạo nói.
"Vậy hai người muốn đi đâu a? Chỉ còn lại hai người trong tiểu đội S. Tiếp tục đi nhận nhiệm vụ ám sát, tôi sợ hai người quá nguy hiểm." Trần Phi hỏi.
"Không cần cậu lo."
"Hắc, tôi còn trị không được em?"
Mắc phải bệnh kiêu ngạo a, Trần Phi một tay nắm lấy cổ tay Đường Ngạo Sương, lấn người đến nhìn chằm chằm vào cô. Liền thấy cái miệng nhỏ nhắn của cô xẹp xuống, vành mắt đỏ hoe.
"Được rồi, tôi chịu thua a."
Trần Phi nhận thua, nhìn thấy nữ nhân khóc, hắn chỉ đành thúc thủ vô sách, không còn cách nào khác đành giận dữ buông tay.
Sau đó, lại đem cô kéo vào trong lòng.
“Mặc kệ như thế nào, mọi chuyện đã xảy ra rồi, tôi cũng không hứa hẹn được gì nhiều, nhưng chỉ cần em nói, tôi sẽ làm bất cứ điều gì có thể trong khả năng của mình.” Trần Phi nói, ánh mắt lại nhìn lướt qua Tiểu Y một chút.
Rõ ràng, điều này không chỉ nói với một mình Đường Ngạo Sương, mà còn với Tiểu Y.
Tiểu Y phát hiện Trần Phi đang nhìn mình, hai má có chút đỏ lên. Cô không kiêu ngạo như Đường Ngạo Sương, nếu chỉ có một mình với Trần Phi, có lẽ bây giờ cô lại đốt lên ngọn lửa mới.
"Vậy tôi để cậu đi chết thì sao?"
Đường Ngạo Sương liếc nhìn Trần Phi, lạnh lùng nói.
"Được, dao găm đây."
Trần Phi ném con dao găm cho Đường Ngạo Sương, nhắm mắt lại, trên mặt lộ ra vẻ hào hùng, thậm chí không cần nhìn cũng biết, nhẹ giọng nói: "Được rồi, tôi biết cô không lỡ tay... Tê."
Đột nhiên, Trần Phi cảm thấy cánh tay đau nhói, mở mắt ra xem xét, liền thấy bị dao găm cắt một lỗ, máu tươi không ngừng chảy ra.
"Cậu đã làm tôi đau, còn để cho tôi chảy máu, hiện tại trả lại. Tương lai chúng ta sẽ không còn quan hệ gì hết." Đường Ngạo Sương quay lưng lại, lạnh lùng nói.
Nhưng ngay lập tức, cô liền bị Trần Phi từ phía sau ôm lấy, hơi thở phả vào mặt khiến Đường Ngạo Sương gần như đứng không vững.
"Ha ha, em tốt nhất vẫn ngoan ngoãn theo tôi đi?"
"Khôn……"
Đường Ngạo Sương lắc đầu nói: "Tôi muốn đi tìm sư phụ của mình."
Lần này, rổ cục thay vì trốn tránh Trần Phi, cô lại nguyện ý giao tiếp với Trần Phi.
"Không phải sư phụ của cô là Đường Phượng Thiên sao? Không phải truyền ngôn là đã từ trần rồi sao." Trần Phi sửng sốt một chút.
"Không phải, người biết chuyện này rất ít. Tôi hy vọng cậu có thể giữ bí mật." Đường Ngạo Sương nói.
“Đương nhiên… Nhưng vì chuyện này đã nói hết với tôi rồi, có nghĩa là em chấp nhận tôi rồi đúng không?” Trần Phi nắm lấy tay cô, xấu xa cười nói.
"Lại nói nữa tôi không để ý đến cậu."
"Được được được, tôi sẽ không nói về nó. Em cùng đi với Tiểu Y à?"
“Hừ, tôi không quan tâm đến Tiểu Y, nhìn cô ấy đã sớm ước gì cùng cậu đi rồi.” Đường Ngạo Sương hừ lạnh một tiếng, có chút oán hận, cũng không biết mình đang tức giận với ai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận