Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 76: Đột nhập

Lúc này, một con tàu chở hàng khổng lồ đang đậu trong bến cảng.
Tải trọng hàng hóa không ngừng được xếp lên tàu.
"Lục Nghiên chắc chắn đang ở trên chiếc tàu chở hàng này, và đến lúc đó sẽ được vận chuyển cùng với hàng hóa . Nếu chúng ta muốn đem Lục Nghiên cứu ra, thì nhất định phải lên tàu!" Trần Phi nói.
Thế nhưng là, tại cổng lên tàu, có hai vệ sĩ được trang bị súng đạn đứng canh hai bên. Không có thẻ công tác, muốn đi lên căn bản không có khả năng a.
“Nhất định phải kiếm được thẻ công tác.” Trần Phi cau mày, chuyện này không phải dễ dàng.
“Chủ nhân, chúng ta có thể cải trang thành người bốc vác.” Michelia nhíu mày, nói.
“Thông minh!” Trần Phi hai mắt sáng lên.
"Cẩu cẩu cảm ơn chủ nhân vì lời khen a"
Michelia lại làm cho Trần Phi trở nên đau đầu, nói.
Bên ngoài tàu chở hàng, rất nhiều xe tải đã đậu sẵn. Hai người không ngừng tìm kiếm và khóa chặt vào một mục tiêu. Khi hai người bốc vác đang khiêng thùng đựng hàng lên tàu, Trần Phi và Michelia liền chớp lấy thời cơ và trốn vào thùng xe tải.
Chờ đến khi hai nhân viên xếp hàng kia xong quay lại dỡ hàng, Trần Phi và Michelia đã xuất thủ ngay lập tức. Cả hai không kịp phòng bị đã bị trong nháy mắt đánh bất tỉnh, nửa điểm âm thanh không có phát ra.
Đem quần áo của hai người mặc vào xong, Trần Phi và Michelia xách lên một thùng đựng hàng và đi đến tàu chở hàng.
Khi đi ngang qua hai tên vệ sĩ được trang bị súng ống, cả hai cúi đầu và đem vành mũ hạ thấp xuống, nhịp tim của họ lúc này đều mãnh liệt tăng tốc!
Nếu như bị phát hiện ở đây, thì sẽ vô cùng nguy hiểm!
May mắn thay, hai tên vệ sĩ không phát hiện ra điều gì bất thường. Đến vận chuyển hàng hóa có quá nhiều người và mỗi ngày đều có vô số gương mặt là. Làm sao có thể phát hiện được điểm dị thường ?
Cả hai đều lên thuyền, đi theo những khác đem cái thùng để vào kho hàng.
Chỉ thấy kho hàng chất đầy thùng hàng, ít nhất cũng phải lên tới ngàn cái!
“Rắc rối a, có nhiều thùng hàng như vậy, làm sao chúng ta biết được Lục Nghiên ở trong cái thùng hàng nào.” Trần Phi cau mày nói.
Có hơn một ngàn cái a, toàn bộ nhà kho đều được chồng lên nhau lít nha lít nhít, muốn tìm được Lục Nghiên thì chẳng khác nào mò kim đáy bể!
“Trong thời gian ngắn khẳng định không thể tìm được, chủ nhân, chúng ta hiện tại phải trốn trên tàu thôi!” Michelia nhanh chóng đưa ra quyết định.
Trần Phi nhẹ gật đầu, tìm đến một khoảng trống trong các thùng hàng, vừa vặn đủ chỗ cho hắn cùng Michelia chui vào, lại đem một thùng hàng di chuyển ra phía trước, để chặn tầm nhìn của lực lượng an ninh đang tuần tra trên tàu.
Lúc này, theo am thanh ầm ầm bắt đầu vang lên, chiếc tàu chở hàng khổng lồ bắt đầu chuyển động!
Hiển nhiên, đây là để chuẩn bị ra khơi!
Em nhận ra con tàu này, lộ trình của nó là hướng đến đầu bên kia ở Bắc u.” Michelia nhỏ giọng nói.
Trần Phi nhẹ gật đầu, vẻ mặt có chút ngưng trọng.
Hắn phát hiện rằng khi tàu xuất phát, số người tuần tra trong kho hàng đã tăng lên rất nhiều!
Trốn trong cái khe hở này, thật may mắn là không bị phát hiện, nhưng cũng không có cách nào để đi ra tìm cái thùng nơi Lục Nghiên bị giam cầm.
Phải chờ đợi thời!
Cũng may, chừng nào tàu chở hàng còn không có dừng lại, điều đó ít nhất cho thấy là Lục Nghiên vẫn còn ở trong kho hàng! Vẫn còn hy vọng!
Theo thời gian trôi qua, nhiệt độ không khí bắt đầu giảm xuống.
Nếu quả thực như Michelia đã nói, con tàu chở hàng đang hướng đến Bắc u. Nhiệt độ cũng sẽ tiếp tục theo hướng di chuyển không ngừng giảm xuống.
Thế nhưng là, Trần Phi và Michelia vẫn mặc quần áo mùa hè mua ở Đảo Công Hội.
Theo nhiệt độ không ngừng giảm xuống, cả hai liền bị bao bọc trong không khí lạnh. Một cách vô tình, hai người tới gần nhau hơn một chút.
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, nhưng con tàu đột nhiên dừng lại!
Trần Phi đột nhiên giật mình, trong lòng dấy lên.
Nhìn qua khe hở và nhìn vào trong kho hàng!
Liền thấy có người đến lấy hàng hóa và bắt đầu mang từng thùng hàng xuống.
Trần Phi không thể ngồi yên, nếu Lục Nghiên ở trong những chiếc thùng đó thì sao bây giờ?
“Chủ nhân, đừng lo lắng, lô hàng đó, trước đây em nhìn thấy là do một công ty hoa quả mang đến, bên trong chắc là đầy hoa quả.” Michelia nói.
Trần Phi nghe xong liền bình tĩnh trở lại.
Sau khi lô hoa quả đó được vận chuyển xuống, con tàu chở hàng lại bắt đầu hoạt động.
Hiển nhiên, hàng hóa trong hơn một ngàn cái thùng đựng hàng này là hoàn toàn khác nhau và chúng cũng được gửi đến các bến cảng khác nhau.
Nhưng Trần Phi biết rằng mình phải nhanh chóng hành động
Thời gian ra khơi ngày càng dài, những người tuần tra trong kho hàng cũng không còn cảnh giác như lúc đầu, dần dần thả lỏng một chút.
Cũng chính vào lúc này, khi một người tuần tra đi ngang qua thùng hàng trước mặt Trần Phi, cả hai đột nhiên lao ra!
Trần Phi đem thùng đựng hàng di chuyển một chút, thân hình nhỏ bé của Michelia liền như một bóng ma, trong nháy mắt chui ra, con dao găm trên tay cô nhanh chóng găm vào cổ người tuần tra.
"Im lặng, nếu không tôi sẽ giết anh!"
Không đợi người tuần tra hét lên, Michelia lạnh lùng thì thầm vào tai hắn. Con dao găm lạnh lùng vẽ một đường máu nông trên cổ hắn, khiến người tuần tra bị dọa đến toàn thân phát run lên.
"Nói cho tôi biết, thùng hàng được chuyển từ Đảo Công Hội vào là thùng nào! Đừng có cùng tôi giả ngu, anh biết rõ tôi nói chính là có ý gì!" Michelia trầm giọng nói.
Tất cả các nhân viên trên con tàu này đều là thuộc hạ của Barlow. Nói cách khác, bọn chúng đều là cướp biển. Nếu không phải là thuộc hạ tâm phúc, làm sao có thể được an bài đến đây để vận chuyển hàng hóa. Đây chính là một vị trí cực kỳ quan trọng.
Cho nên, một cách tự nhiên, hắn hiểu Michelia nói chiếc thùng chứa người ở trong là có ý gì.
"Tôi thực sự không biết. Mỗi khi một chiếc thùng được lấp đầy, chỉ có ông chủ của chúng tôi là Mino, biết được vị trí chính xác."
Người tuần tra run rẩy nói, nghe không giống nói dối, nhìn vẻ mặt căng thẳng của hắn.
“Nói, Mino đang ở đâu!” Michelia tiếp tục hỏi.
“Ông chủ đang ở phòng thuyền trưởng, vị trí ngay tại phía sau dưới bậc thang, phòng trong cùng!” Người tuần tra nói thật, nhưng một đôi tay lại chậm rãi tiến vào trong túi áo.
"Xoẹt!"
Một giây tiếp theo, cổ của người tuần tra lạnh ngắt, mắt đột nhiên trừng to, vùng vẫy hai lần rồi bất lực rũ xuống một cách yếu ớt .
Michelia liền đem thi thể người tuần tra kéo vào nơi cô đang ẩn náu.
Đem hắn quần áo trên người cởi xuống, sau khi Trần Phi mặc vào, bảo Michelia đợi tại chỗ chờ lệnh.
Chợt, chỉ thấy Trần Phi liếc nhìn qua phía hành lang, phát hiện một tên tuần tra xui xẻo đi một mình, liền chạy tới vỗ vai hắn , hạ mũ xuống rồi hừ một tiếng: "Mày đến nhìn xem, thùng hàng bên này hình như xảy ra chút vấn đề."
Nghe thấy lời nói của Trần Phi, người tuần tra không có chút nghi ngờ, trực tiếp đi theo sau Trần Phi đến góc mà hắn đã trốn trước đó.
"Chỗ nào có vấn đề a?"
Người tuần tra có chút khó hiểu, đi theo Trần Phi lại gần.
"Xoẹt!"
Lại một tia sáng lóe lên, Michelia một dao chính xác lấy mạng người tuần tra.
Đây chính là một thợ săn tiền thưởng chuyên nghiệp, mỗi lần xuất thủ đều là một đòn chí mạng! Bởi vì một lần hành động thường chỉ có một hoặc hai cơ hội để thực hiện, nếu không nắm bắt được thì sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ, còn có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Theo cách tương tự, hắn cũng lột quần áo của người tuần tra ra, yêu cầu Michelia mặc vào và giấu thi thể của hai người tuần tra đi. Lúc này hai người họ nghênh ngang hướng bậc thanh bên cạnh đi đến.
Theo những gì người tuần tra vừa kể lại, sau khi cả hai xuống cầu thang, đi về phòng cuối hành lang thì thấy trong phòng đang có đèn sáng nhưng lại rất yên tĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận