Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 256: Vách núi chết người

"Vậy chúng ta chỉ có thể nhảy qua nó, khoảng cách hơn hai mét. Nếu chúng như chạy lấy đã, hẳn là có thể qua được." Mina nói.
Từ Khuynh Thành và Triệu Thi âm đều có chút bối rối, cũng không do hai người không nhảy xa được. Dù sao, Triệu Thi âm vẫn là một ca sĩ hát nhảy, Từ Khuynh Thành cũng hay có thói quen tập thể dục, vì vậy thể lực của hai người không thành vấn đề. Nhưng trong lòng có áp lực a!
Cái này giống việc đi trên một đường thẳng và đi trên mộ vách núi cheo leo. Tuy rằng đều có bề rộng như nhau, nhưng ở trên vách núi, áp lực tâm lý sẽ lên đến cực điểm, bởi vì chỉ cần trượt chân một chút, chính là vạn kiếp bất phục.
"Không, không thể nhảy! Đá ở hai bên bờ đầy rêu nên rất trơn, dù có nhảy tới cũng không kịp ổn định thân thể, sẽ trực tiếp rơi xuống nước." Lúc này, Trần Phi bị đánh gãy suy nghĩ chúng nữ, nói.
Nghe đến đây, chúng nữ không biết nên yên tâm hay tuyệt vọng.
Đá trơn trượt không thể nhảy, cũng sẽ không phải mạo hiểm chịu áp lực tâm lý. Nhưng đây cũng là con đường duy nhất về phía trước a, phía trước bị dòng nước chặn lại, đằng sau lại là từng tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến, hiển nhiên là truy binh sau lưng, nếu không nhanh chóng nghĩ biện pháp, có khả năng thật sự sẽ ngỏm tại đây.
"Dùng cái này!"
Trần Phi hai mắt sáng lên, liền phát hiện một đoạn gỗ ván khô khá dày trong rừng.
Đặt phần gỗ ván khô vào kẽ hở của tảng đá, đầu còn lại vừa vặn đặt ở tảng đá ở bờ đối diện, dạng này liền thành một cây cầu gỗ đơn giản. Trần Phi nói: "Nhìn kỹ, làm theo phương pháp của tôi tiến lên."
Chỉ thấy Trần Phi cả người gục xuống cầu gỗ, một chân thả xuống bên dưới để giữ thăng bằng, chân còn lại thì gấp lên, dùng chống đầu gối chống đỡ cầu gỗ, vững vàng bò về phía trước, vừa bò vừa nói: "Nhớ kỹ, chân thả xuống dưới không được để chạm vào nước, nếu không sẽ ảnh hưởng đến thăng bằng! "
Dòng nước chỉ rộng hơn hai mét, cũng không tính quá xa, Trần Phi chỉ dùng vài giây đồng hồ, liền an toàn đến bờ bên kia.
Chúng nữ thấy thế, tất cả đều bắt chước làm theo, chẳng bao lâu, liền giống như Trần Phi, đều thuận lợi đến bờ bên kia. Khi bước lên tảng đá, quả nhiên vô cùng trơn trượt, còn may không có nhảy qua, nếu không chắc chắn sẽ trực tiếp rơi xuống nước.
"Nhanh, Trần Phi, bọn chúng sắp đuổi kịp rồi, đi thôi!"
Mina nghe thấy âm thanh phía sau, có chút lo lắng nói.
"n."
Trần Phi gật đầu, nhưng trước khi đi vào rừng rậm, lại trực tiếp đá cây gỗ ván trên tảng đá xuống nước. Dòng nước hỗn loạn liền cuốn trôi cây cầu gỗ chỉ trong tích tắc.
Hắn sẽ không ngu mà lưu cây cầu ván này cho đối phương.
Dĩ nhiên không có cây cầu ván không có nghĩa là đối phương sẽ không qua được. Dù sao, cây cối trong rừng cũng không thiếu?
Điều quan trọng, ý tưởng này không thể được cung cấp!
Theo suy nghĩ của đám người Pamir, Trần Phi suy đoán chúng sẽ không để vòng xoáy nước này vào mắt, nhất định sẽ trực tiếp nhảy qua! Chỉ cần chúng có ý nghĩ này, nhất định sẽ phải trả giá bằng mạng sống của mình!
Thật tình, mọi thứ đang diễn ra đúng như phỏng đoán của Trần Phi.
Chỉ thấy Pamir dẫn theo thuộc hạ của mình, lao đến bên dòng nước, nhìn thác nước chảy xiết, hơi ngập ngừng. Pamir hơi thận trọng, suy nghĩ xem có nên tìm thứ gì đó để qua không.
Nhưng mà, cả ngàn người này đều là người tinh nhuệ, làm sao có thể thận trọng khi đối mặt với một nơi chỉ rộng hơn hai mét? Đặc biệt là hành động cùng Pamir, ai mà không muốn thể hiện trước mặt đại ca mình?
Lúc này, một nhóm người liền nhảy đến bờ đối diện.
"Bá!"
"Phù phù!"
"Tảng đá này trơn quá!"
"Mau, tao rơi xuống nước, giúp tao một tay!"
"Không được a, nước này chảy xiết quá, cứu mạng!"
Đột nhiên, nhóm người đầu tiên nhảy xuống trực tiếp rơi xuống nước, mấy chục người vùng vẫy một hồi cũng bị nước cuốn trôi!
Pamir đứng trên bờ trừng lớn hai mắt, may mà vừa rồi không có dẫn đầu, nhìn thấy người của mình bị cuốn đi, nhưng cũng không thể làm gì hơn. Phải biết tâm của dòng xoáy sẽ không ngừng xoáy xuống, xem như sức trâu cũng không thể kháng lại, người không thể so khí lực được với thiên nhiên.
Những thuộc hạ còn lại, tự nhiên cũng ngu mà cố nhảy sang bờ đối diện như nhóm đầu. Tất cả đều nhìn nhau.
"Đốn cây, làm một cây cầu ván!"
Pamir cuối cùng vẫn ra lệnh.
Cũng không phải bọn chúng ngu ngốc, chậm chạp mới biết phải dùng cầu ván mới có thể an toàn vượt qua, chỉ là phương pháp này quá phiền phức. Trước đó, Trần Phi chỉ có bốn người, tùy tiện nhặt một cây là được, nhưng nơi này của Pamir có hơn một ngàn người, muốn qua thì cần bao nhiêu cây? Chưa từng có thiên quân vạn mã qua cầu ván gỗ a.
Nhưng đây cũng là cách duy nhất, lúc này đám thuộc hạ tinh nhuệ, liền thành thành thật thật đi đốn cây. Tốc độ phi thường chậm, không có cách nào, bọn chúng mặc dù có trang bị tốt, nhưng đa số đều là vũ khí nóng, chỉ có số ít mang theo rìu cùng dao. Cuối cùng, cũng chỉ có thể dùng lựu đạn đến oanh.
Chờ Pamir và đám thuộc hạ băng qua bờ bên kia, đã sớm không thấy bóng dáng Trần Phi.
“Đuổi theo, mẹ nó, khu rừng rậm này dẫn thẳng đến bờ biển, bên đó đã bị chặn lại, cho dù tên súc sinh này có thể chạy, bất quá cũng chỉ là cá trong chậu, sớm muộn cũng phải chết!” Pamir gầm gừ.
Nơi này là sân nhà của Morrison, cũng là địa bàn kinh doanh của Pamir, tuy không thường xuyên lui tới khu rừng nhưng ít nhất địa hình xung quanh cũng rất rõ ràng. Vì vậy, tàu đã sớm được an bài, bây giờ đám Trần Phi bị mắc kẹt trong khu rừng này, dù có dạt ra bờ biển cũng sẽ gặp phải người của Pamir.
Đương nhiên, Trần Phi hiện vẫn chưa biết điều này.
Lúc này, hắn và ba nữ bị mắc kẹt trên một vách đá.
Không ngờ đi về phía trước hơn nửa giờ, lại phát hiện là vách núi, muốn quay đầu đã muộn. Sau một thời gian dài như vậy, muốn quay trở lại cũng phải mất nửa giờ nữa, đám người Pamirs tuy rằng hiện tại còn chưa đuổi kịp, nhưng một khi quay đầu chính là dê vào miệng cọp.
"Nhất định phải từ vách núi này đi xuống."
Trần Phi liếc nhìn xuống dưới, vách núi cao ít nhất năm mươi mét. Mà lại không phải đơn độc, ngược lại đối diện cũng là dãy núi. Mà phía dưới, là một đường hầm đi vào núi.
"Phía dưới đều là những đường hầm bằng đá vôi, ở Boz đều là đường hầm dạng này, giống như một mê cung dưới lòng đất. Chỉ cần chúng ta vào được đường hầm, đám người Pamir sẽ không cách nào đuổi được chúng ta", Trần Phi nói.
Nghe vậy, chúng nữ đều vui mừng khôn xiết.
Nhưng ngay sau đó, liền sầu mi khổ kiếm. Vấn đề lớn nhất bây giờ, không phải là vách núi sao? Liền xuống cũng không được, vậy vào đường hầm kiểu gì?
"Trần Phi, cái này nhìn hơn năm mươi mét, cho dù cậu tay không leo được xuống dưới, chúng tôi cũng không làm được." Mina bất lực nói, Từ Khuynh Thành và Triệu Thi âm cũng là thở dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận