Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 413: Cô ta thực sự là Hoắc đại tiểu thư?

"Đi thì đi thôi, nhìn một chút thì có làm sao? Con không phải mắc bệnh chứ, mẹ cảnh cáo con a, nếu còn đối đầu với anh rể, mẹ sẽ không có quả ngon cho con đâu." Hứa Vân Tú nói.
Sở Mộng Vũ bất đắc dĩ, cô muốn giải thích rõ ràng sự tình, nhưng làm sao có thể nói cho mẹ chuyện đã xảy ra phòng riêng ngày hôm qua, đây chẳng phải càng làm mẹ lo lắng sao?
Lúc này, Lê San San và Đổng Ca Vận đã tìm đến cửa.
"Tiểu Vũ, chúng ta đi Đại Hội Võ Đạo đi."
"Tiểu Lăng Thiên đã phát vé rồi, chỗ ngồi của chúng ta đều rất tốt a."
Sở Mộng Vũ nghe vậy có chút do dự, vốn dĩ nàng định đi, nhưng hôm qua đã xảy ra chuyện như vậy, nếu mình vẫn đi Đại Hội Võ Thuật, Trần Phi khẳng định sẽ đi cùng, đến lúc đó sẽ rất nguy hiểm.
"Tiểu Vũ, yên tâm đi, Hoắc Thiếu Long thật sự đã bị bắt, hôm nay trên bản tin buổi sáng đã đưa tin, những người ở trên tin tức nhất định sẽ không dễ dàng như vậy thả ra."
Nghe vậy, Sở Mộng Vũ sửng sốt, với lại lịch của Hoắc Thiếu Long, hẳn là dễ dàng đi ra a, đây là tình huống gì?
Ngay lúc cô đang do dự, Trần Phi bất chợt lách người rời khỏi nhà.
Sở Mộng Vũ thấy vậy, vội vàng đuổi theo ra ngoài, nhưng vừa bước ra ngoài liền không thấy Trần Phi đâu.
"Anh chàng này……!"
Sở Mộng Vũ tức giận giậm chân, nhưng cô không thể làm gì được.
Quảng trường Thắng Lợi ở Giang Bắc bình thường đã chiếm một diện tích rất lớn, hôm nay vậy mà lại chật kín người, vô số người đến đây chỉ để xem Đại hội Võ Đạo Giang Bắc, cho dù không biết võ đạo cũng không muốn bỏ lỡ một dịp trọng đại như vậy.
Chỉ là muốn tiến vào bên trong thì cần có vé vào cửa, người bình thường mặc dù không thể tiến vào sân thi đấu, nhưng cũng có thể xem trên quảng trường, nơi này bố trí một màn hình cực lớn, có thể trực tiếp xem quyết đấu.
Quảng trường Thắng Lợi hôm nay nhộn nhịp hơn cả thời khắc giao thừa.
Khi Trần Phi đến đây, hắn không đi đến khán đài VIP như đã thỏa thuận với Hoắc Uyển Khê, mà đi thẳng đến chỗ của tuyển thủ. Sau khi giao điện thoại di động và một số vật dụng mang theo cho nhân viên, Trần Phi lấy số thứ tự của mình và bước vào phòng chờ, chờ cuộc tranh tài bắt đầu.
Sau khi bước vào, Trần Phi liền nhìn thấy Tiêu Lăng Thiên đang ngồi ở đó, Tiêu Lăng Thiên khi nhìn thấy Trần Phi hơi sửng sốt, sau đó cười khinh thường.
"Không ngờ cậu cũng dám tham gia lôi đài. Trên lôi đài sẽ chẳng có ai quản cậu quen Hoắc đại tiểu thư hay không, cho nên đừng nghĩ dựa vào quan hệ thủ thắng, đến lúc tôi sẽ không chút lưu tình đánh bại cậu." Tiêu Lăng Thiên ngạo nghễ nói.
Bản thân hắn cũng đầy oán hận với Trần Phi, mà Trần Phi cũng có quan hệ với Hoắc đại tiểu thư, vì vậy không thể ra tay. Nhưng bây giờ Trần Phi đã chủ động lên lôi đài, coi như bị đánh chết trên lôi đài, cũng không quan hệ, trước khi tham gia Đại Hội Võ Đạo các tuyển thủ đều phải ký giấy sinh tử.
"Chờ đến khi gặp nhau rồi hãy nói."
Trần Phi nhàn nhạt nói xong, liền đi đến phòng chờ trong cùng, ngồi khoanh chân nhắm mắt dưỡng thần.
“Hừ, cứ giả vờ đi, đến lúc đó mày sẽ biết bì sao bông hoa lại hồng như vậy. ’ Tiêu Lăng Thiên hung hắc nghĩ đến.
Cùng lúc đó.
Trên khán đài.
Ba cô bạn thân Sở Mộng Vũ, cũng như các bạn cùng lớp, bao gồm cả Liêu Triết Hàn, Ôn Hồng Đức ... Tất cả đều bước vào theo vé của Tiêu Lăng Thiên, mong mỏi ngồi chờ ở phía trước, chờ đợi các võ giả xuất hiện .
Sở Mộng Vũ đang nhìn xung quanh, cố gắng tìm Trần Phi, nhưng cô không thấy hắn, trong lòng cô có chút lộp bộp, lẩm bẩm nói: "Người này sẽ không thực sự muốn lên lôi đài a? Lên đó chẳng phải sẽ bị đánh chết sao?"
"Hừ hừ, anh Trần cũng không kém, làm sao lại bị đánh chết?"
Lê San San rất không phục nói.
"Tớ không hiểu vì sao cậu luôn luôn giúp hắn nói chuyện?" Sở Mộng Vũ liếc xéo Lý San San.
"Hắn chỉ là họ hàng xa của cậu a, sao cậu phải bận tậm nhiều như vậy? Mà biết đâu tớ lại có thể cua được hắn, hì hì~"
"Cậu dám!"
Sở Mộng Vũ biết rằng cô nàng này là một người dám nói dám làm. Trần Phi thế nhưng là anh rể của cô, sao có thể để bạn thân của mình hẹn hò? Đây còn không phải là một mớ hỗn độn.
"Đổng Ca Vận, sao cậu không nói gì a!"
Sở Mộng Vũ cũng không dám tiết lộ thân phận của Trần Phi, cô vẫn không muốn thừa nhận Trần Phi là anh rể của mình trước mặt mọi người, cho nên đành phải kêu cứu viện binh.
"Đúng vậy, San san, sao cậu có thể như vậy? Vậy mà lại cướp của tớ..."
"Các người……!!"
Da đầu của Sở Mộng Vũ sắp nổ tung.
Cả người rơi vào trạng thái phát điên.
Chỗ cao nhất của toàn bộ khán đài là một phòng VIP riêng biệt, nơi này có tầm nhìn tuyệt vời, có thể nhìn toàn bộ lôi đài bất kể là tình huống nào.
Ngồi bên trong là Hoắc lão Hoắc Hiền, đang lo lắng nhìn quanh khán đài, hiển nhiên là đang tìm Trần Phi, thế nhưng lại không thể tìm được.
"Ông nội, ông đừng lo lắng, để cháu gọi điện thoại cho hắn."
Hoắc Uyển Khê ở bên cạnh cầm điện thoại di động bấm số của Trần Phi, nhưng vẫn là tắt máy.
"Hẳn là đứa con bất hiếu kia đã làm mất lòng anh bạn Trần, thật là nghiệt súc a...!"
Hoắc lão tức giận ho khan, nghĩ đến đứa cháu trai vô dụng của mình, hắn cảm thấy khó chịu khắp người.
Hôm qua đích thân mình nói với Tuần cục trưởng rằng Hoắc Thiếu Long phải bị pháp luật trừng phạt nghiêm khắc, không được chỉ vì cháu là cháu của mình mà nhân từ.
Đây không chỉ là để xoa dịu cơn giận của Trần Phi mà còn là nguyên tắc mà Hoắc lão luôn tuân theo, từ trước đến nay hắn luôn là người chính trực, vẫn luôn dùng cách này răn dạy người mình.
Nhưng không phải ai cũng dễ uốn nắn, dù là hoàn cảnh tốt nhất cũng sẽ xuất hiện sâu mọt, hơn nữa hắn đã tuổi già sưc yếu, mà quản sự trong nhà lại không dám làm khó Hoắc Thiếu Long, mới dẫn đến việc Hoắc Thiết Long liên tiếp ra ngoài gây rối, kết quả là chọc phải ân nhân cứu mạng.
Lần này nhất định phải nghiêm trị, cho dù ngồi tù mục xương cũng không thương tiếc.
"Hẳn là sẽ không, Trần tiên sinh là người rộng lượng, có lẽ là có chút chậm trễ. Ông nội, cháu đi phòng chờ trước đi. Dù sao cháu cũng là tuyển thủ nha." Hoắc Uyển Khê nói xong liền bước ra khỏi phòng VIP đầu tiên.
Ngay khi cô đi qua khán đài, lại vừa vặn đi qua mặt Sở Mộng Vũ cùng đám bạn học.
Dù chỉ trong chốc lát nhưng Sở Mộng Vũ vẫn chụp được khuôn mặt của Hoắc Uyển Khê.
“Vừa rồi cô gái đi ngang qua, hình như là người tối hôm qua tới phòng riêng.” Sở Mộng Vũ nói với hai người bạn thận.
"Tớ nhìn cũng giống, chẳng lẽ cô ta thật sự là Hoắc đại tiểu thư?"
"Vậy chẳng phải là, anh Trần thật sự có thiên ti vạn lũ quan hệ với Hoắc gia sao?"
Nghe được hai cô bạn thân nói, Sở Mộng Vũ vẫn cảm thấy không tin.
Dù sao cô lớn lên ở Giang Bắc, ai ở Giang Bắc cũng biết Hoắc gia có thế lực như thế nào, nhưng nếu để người anh rể vô dụng của mình thật sự nhận biết Hoắc gia, thì làm sao chị họ gặp ủy khuất như vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận