Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 333: Tình cảnh của Geya

Ngay khi những lời này nói ra, đám cướp biển từ xa nhìn Trần Phi lại càng thêm chấn kinh. Không ngờ Trần Phi lại hào phóng như vậy, trực tiếp tới gọi ba mươi ngàn người đến? Đó chính là toàn bộ anh em của Trần Phi a, xem ra đây là nhất tử quyết chiến!
Tin tức nhanh chóng truyền đến tai Kiệt, ngay lập tức hắn liền tổ chức hội nghị.
Phía bên Chu Thịnh thì đã sớm chuẩn bị từ lâu, sau khi nghe thấy tiếng gọi của Trần Phi, lập tức dẫn ba mươi ngàn anh em với tốc độ nhanh nhất bao vây cảng, chuẩn bị hành động theo kế hoạch của Trần Phi.
Trần Phi không co tiếp tục đi về phía trước, mà đợi ở cảng cho đến khi đám người Chu Thịnh đến đây.
Thời gian trôi qua, chỉ thấy hàng trăm con tàu đã vây quanh toàn bộ cảng, chật đến nỗi thậm chí một con ruồi cũng không thể bay vào!
Lúc này, Trần Phi lại lên tàu.
Nhưng điều mà đám cướp biển đang theo dõi không hiểu là sau khi Trần Phi lên tàu, mọi thứ dường như đều trở nên yên lặng. Con tàu vẫn cập cảng không di chuyển, cứ nhu vậy, cũng không ai xuống tàu.
Hongdu, bên trong lâu đài ở khu trung tâm.
Kiệt đang bắt đầu một cuộc họp với các chiến tướng của mình.
"Trần Phi vậy mà có thể ra khỏi vùng đất kho báu, đây là chuyện gì? Chẳng lẽ Lauren cũng không phải là đối thủ của hắn sao?"
"Tôi cũng không thể liên lạc được với Lauren nữa, Jason cũng vậy. Có lẽ, hai người họ thật sự đã bị giết bởi thằng ranh này."
"Điều này cũng kì quái, thần uy tổ rõ ràng cũng phái người a. Mà tên Viêm Hổ đó còn mạnh hơn Lauren một bậc, tại sao lại không đối phó được với Trần Phi?"
"Tấm vải đen quấn trên lưng hắn hẳn là danh kiếm mà hắn lấy được trong đó. Ai trong số chúng ta cũng không có tiến vào vùng đất kho báu, cũng không biết tình hình thế nào, có lẽ tên này chiếm được kỳ ngộ gì đó cũng nên."
"Biết vậy chúng ta cũng đi theo, để một mình Lauren đi, quả thực có chút khinh địch. Nếu có nhiều người một chút, khẳng định có thể chơi chết Trần Phi trong vùng đất kho báu."
"Hồ đồ a, Kiệt đại ca chỉ phải một người đi, cũng bởi vì không muốn Trần Phi chết trong tay chúng ta. Nhưng không ngờ rằng đám cẩu thần uy tổ cũng không thể xử lý được Trần Phi, thật là một đám phế vật!"
Trong phòng họp, bốn chiến tướng dưới trướng của Kiệt, đều kịch liệt thảo luận. Vốn phải có năm chiến tướng, nhưng một trong số họ, Lauren, đã trở thành một cỗ thi thể.
Kiệt sác mặt ảm đạm, nhìn hàng trăm con tàu trong cảng qua màn hình lớn trên tường. Không ngờ Trần Phi vừa mới ra khỏi vùng đất kho báu, liền dám tới đây vây công.
"Thằng ranh, mày nghĩ rằng tao sợ sao? Đã vậy, đừng trách tao tàn nhẫn!"
Đôi mắt Kiệt tràn đây vẻ hung bạo, đối với một trùm ma túy như hắn, bất kỳ loại thủ đoạn tàn nhẫn nào, đều đã dùng qua vô số lần.
"Dùng tên lửa đạn đạo oanh tạc một đợt, nếu có thể oanh chết Trần Phi là tốt nhất. Nếu oanh không chết, chúng ta sẽ cùng nhau vây cộng!" Kiệt ra lệnh.
Bốn chiến tướng đều là cường giả cấp võ sư, cộng thêm Kiệt là cửu tinh võ sư đỉnh phong. Hắn tuyệt đổi không tin, chỉ một thằng ranh Trần Phi, có thể làm nên sóng gió gì.
"Oanh, oanh, oanh ...!"
Trong nháy mắt. Vô số tên lửa đạn đạo oanh về phía hàng trăm con tàu.
Tất cả các con tàu đều bị oanh trúng, liền trở thành một biển lửa, khói đặc cuồn cuộn!
"Ha ha, đòn này chắc chắn sẽ khiến bọn chúng thương vong nặng nề!"
"Đúng vậy a, lại dám ngênh ngang dừng ở bến cảng của chúng ta, đồ súc sinh ngu ngốc, thật đúng là không biết sống chết!"
"Đây là cái giá mà hắn phải trả cho sự ngu ngốc của mình, chờ khi thằng ranh đó xuống tàu, chúng ta sẽ khóa chặt hắn!"
Mấy người đều nhìn vào màn hình.
"Không có gì phải lo lắng, dưới trướng lão tử có một trăm ngàn người, bọn chúng chỉ có ba mươi ngàn người, vừa rồi bị oanh tạc một đợt, ít nhất phải tổn thất hơn nửa, Trần Phi cũng không phải là đối thủ của mấy người chúng ta, hắn sẽ thua không thể nghi ngờ. "
Kiệt hoàn toàn không có để Trần Phi trong mắt, lập tức nói: "Lão tứ, không phải nói gần đây kiếm được một ít nô lệ không tệ sao? Mang đến xem nào?"
Nói xong, trên mặt hắn liền xuất hiện một nụ cười tà ác.
Chiến tướng cướp biển được xưng là lão tứ, liền không ngừng gật đầu, sắp xếp người mang nô lệ đến.
"Này, lão tứ, lão thật đúng là biết cách chơi a."
"Ha ha ha, đó không phải là đám người man rợ sao? Nhưng mà, cô gái đó, thật sự là xinh đẹp a."
"Ông đây cũng chưa bao giờ chơi qua người man rợ, hôm nay xem như là hào quang của lão tứ a."
Đám chiến tướng đều nhe răng cười, lão tứ trực tiếp đem cô gái xinh đẹp nhất lôi ra, đẩy tới trước mặt Kiệt, nịnh nọt nói: "Đại ca, hàng này tôi vẫn chưa động qua, đặc biệt chuẩn bị cho ngài a."
Kiệt khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn về cô gái với vẻ ngạc nhiên.
Làn da màu lúa mì tràn đầy khỏe mạnh, khuôn mặt cực kĩ mỹ lệ, tràn đầy khí phách anh hùng. Thế này làm sao lại là người man rỡ, quả thực chính là quán quân cuộc thi Hoa Hậu Sắc Đẹp mới đúng a. Kiệt dù thấy qua vô số mỹ nữ, nhưng cũng không được phải tặc lưỡi.
Nếu Trần Phi ở đây, nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra cô gái man rợ này không ai khác chính là Geya mà hắn từng biết trên hoang đảo!
Bên trong ánh mắt Geya, là vô số hận thù cùng sợ hãi, chính là đám cướp biển hung ác đã đổ bộ lên đảo và giết cả bộ tộc, sau đó đưa họ đến một hòn đảo, cuối cùng trở thành một món hàng đấu giá, rồi bị đám cướp biển này chụp lại.
Cũng giống như một món hàng hóa bình thường, hoàn toàn mất tự do, mọi thứ đều mặc cho người định đoặt. Hiện tại đừng nói đến chuyện báo thù, ngay cả tính mạng, cũng không thể kiếm soát được, nghĩ đến đây, sự bất lực cùng tuyệt vọng lại hiện lên trong đôi mắt cô.
"Tới."
Kiệt chỉ vào Geya, trịch thượng nói, như thể hoàng đế sủng hạnh tần phi của mình.
Tuy nhiên, Geya vẫn bất động, bên trong ánh tràn đầy chán ghét cùng kháng cự, trong lòng cũng vô cùng phẫn nỗ.
“Lão tứ, đây chính là đồ vật cậu mua sao?” Kiệt hơi ngẩng đầu, nhìn về phía lão tứ.
Lão tứ lập tức giật mình, tức giận mắng một tiếng 'Tiện nhân'. Hắn đột nhiên rút tử tinh lang nha bổng trên lưng ra, đập về phía Geya.
Đây chính là thứ để hắn lấy lòng Kiệt, nhưng cuối cùng lại khiến Kiệt bất mãn, các chiến tướng khác chê cười thì không nói, nhưng địa vị của hắn trong lòng Kiệt sẽ bị giảm xuống.
"Đụng!"
Theo một tiếng vang trầm đục, Geya phun ra vài ngụm máu, co ro ngã trên mặt đất, gãy mất mấy cái xương xườn, nhưng cô lại gắt gao cắn răng, không có phát ra âm thanh.
Lão tứ lại túm tóc cô, kéo đến trước mặt Kiệt, nịnh nọt nói: "Đại ca, tôi kéo nó cho ngài đây."
"Làm sao, như vậy vẫn còn muốn ông đến chơi a?"
Kiệt hừ lạnh một tiếng, không còn hứng thú.
Điều này khiến lão tứ không ngừng kêu khổ, biết rằng hôm nay mình đã làm hỏng việc, không những không lấy lòng đại ca, còn chọc hắn tức giận. Ngay lập tức, hắn trút giận lên người Geya, giẫm lên đầu cô, họng súng đen như mực nhắm thẳng vào tim Geya, hung dữ nói: "Lãng phí cả triệu đô la của ông, coi như mua phải đồ tiên nhân, hôm nay ông sẽ gửi mày xuống Địa Ngục! "
"Oanh!"
Đúng lúc này, một tiếng động lớn đột nhiên truyền đến!
Đám người trong phòng họp giật mình, nhìn về phía nơi phát ra tiếng vng, chỉ thấy một bóng người, trong nháy mắt vọt vào. Khi nhìn thấy rõ người, tất cả đều giật mình!
"Trần, Trần Phi ...!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận