Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 188: Sẵn sàng chiến đấu

Nếu Eric chọn lên đảo chính diện tác chiến, đối với Lilith chém giết, liền sẽ khiến Eric phải chịu áp lực rất lớn và tăng thêm nhiều tổn thất không đáng có.
“Bây giờ chúng ta sẽ tìm đường đến a?” Chu Thịnh hỏi.
Tuy rằng hắn luôn là kẻ kiêu ngạo, nhưng không hiểu sao lại muốn hỏi Trần Phi về chiến thuật, dường như ý kiến của người thanh niên này luôn có thể mang lại kết quả khác biệt, điều này đã truyền cảm hứng rất lớn cho hắn.
"Đi bây giờ cũng vô ích, hơn ba ngàn người. Dù có mở ra một đường, chúng ta cũng sẽ trở thành những con cá trong chậu. Các người chỉ có hơn ba trăm người, chẳng phải lao vào chỗ chết a?" Trần Phi đầu óc xoay chuyển, phân tích tình hình hiện tại.
“Nhưng cháu gái tôi đang ở đảo Hoa Hồng, không đi được cũng phải đi a.” Chu Thịnh lắc đầu nói.
"Tất nhiên là chúng ta phải đi, nhưng chúng ta có thể làm theo cách khác." Trần Phi nói: "Các người cũng biết rằng Eric có năm ngàn quân. Nhưng vì cái gì lại chỉ có ba ngàn năm trăm người vây công?"
"Năm trăm người của Gade đã bị cậu xóa sổ. Sự việc này đã lan rộng khắp đại dương. Trần Phi, cậu thật đúng là không phải dùng để trưng cho đẹp a. Một nghìn người khác của Fehrman thì đang bận việc riêng của hắn." Chu Thịnh nói.
Trần Phi gật đầu: "Chính xác. Trên thực tế, chỉ có ba nghìn người bị bao vây. Bởi vì vẫn còn năm trăm người, chúng thuộc về Casey. Tôi cũng không tin, hiện tại không có tin đồn nào về Casey?"
"Có!"
Chu Thịnh nói: "Hiện tại trên đại dương bao la đều đang đồn a. Tại sao hơn năm trăm người của Gade lại bị một mình cậu giết? Khẳng định Casey là người đã bí mật tiết lộ tình báo, nếu không sẽ không thể nào làm được như vậy. Nếu không, tại sao đã bắt được Casey rồi, lại còn có thể hoàn hảo không chút tổn hại trả về? Thậm chí có những bức ảnh được chụp được, thấy cậu cùng Casey còn đang nói chuyện vui vẻ đâu. "
Trần Phi mỉm cười, đây là hiệu quả mà hắn muốn.
"Có lẽ như vậy, Eric không dám tin tưởng Casey hoàn toàn. Vì vậy, năm trăm người này cũng là giả." Trần Phi nói.
"Quả thực, để giải tỏa nghi ngờ, Casey còn yêu cầu chủ động tấn công, dẫn trước. Lần này, chỉ sợ Eric càng hoài nghi kiêng kị hắn. Trong lòng khẳng định đang suy nghĩ, liệu có phải có mưu đồ gì không, cũng may Đảo Hoa Hồng có trả đũa, nội ngoại kết hợp đem Eric tiêu diệt? ”Chu Thịnh nói.
Lần này, Trần Phi ngược lạ là sửng sốt, quả thực là niềm vui ngoài ý muốn, anh không ngờ Casey lại háo hức chứng tỏ bản thân đến vậy. Rõ ràng đều đã quyết định vây chứ không công, vậy mà hắn lại đề xuất chủ động tấn công, điều này sẽ chỉ khiến Eric nghi ngờ rằng hắn là gián điệp.
Tuy nhiên, Chu Thịnh lại thay đổi chủ đề, "Tôi hiểu những gì cậu nói, nhưng dù Casey bị nghi ngờ, hắn vẫn là một thế lực lớn. Nếu chúng ta tấn công, hắn càng ra sức đánh để chứng minh mình. Cho nên, bọn chúng vẫn tính là ba ngàn năm trăm người."
Trần Phi lắc đầu: "Casey là một kẻ lắc lư, không phải lo, hiện tại hắn nhất định đang nén cục tức. Chỉ cần có cơ hội, hắn sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát của Eric. Hãy coi như Eric chỉ có ba nghìn người và Casey đã đào tẩu. Cộng với ba trăm người trong số các người và một nghìn hai trăm từ Lilith, nơi này có bao nhiêu người a? "
"Hai ngàn."
"Sau đó thêm một ngàn người từ Fehrman, không phải là ba nghìn sao? Tương đương với lực lượng của Eric. Nhưng chúng ta vẫn có lợi thế hơn! Bởi vì chúng ta nội ngoại kết hợp, có thể tấn công Eric từ hai phía! Đồng thời, hắn sẽ không ngờ, sẽ có hai tên đội trưởng trong băng của mình làm phản, giết hắn trở tay không kịp! ”Trần Phi nói.
"Uy uy, đừng nói là Eric không nghĩ ra, tôi cũng không nghĩ ra a. Cậu nói Fehrman làm phản là sao? Làm sao có thể đếm nghìn người của hắn về phía chúng ta? Cậu đã câu thông với hắn từ trước? Hay là dùng cách nào đó để mua chuộc hắn? ”Chu Thịnh bĩu môi hỏi.
"Không có a, vì vậy đây sẽ là mục tiêu tiếp theo của chúng ta. Xúi giục Fehrman và để hắn giúp chúng ta tấn công Eric!" Trần Phi nói.
"Xúi giục nào có dễ dàng như vậy?"
“Làm việc không dễ dàng, mới có cảm giác thành tựu.” Trần Phi lạnh nhạt nói.
Sở dĩ hắn có được sự tự tin này cũng là vì sau khi đọc thông tin của Fehrman, hắn biết rằng kẻ này không phải là một người can tâm chịu làm kẻ dưới. Tất nhiên, chỉ dựa vào miệng pháo đem hắn xúi giục là không thể được. Chày gỗ cùng cà rốt cũng không ít.
“Cậu nói chúng ta nên làm gì bây giờ?” Chu Thịnh trực tiếp hỏi.
Hắn biết rằng mạch não của mình không bắt liên kết được với người thanh niên này. Mặc dù hắn rất thông minh, nhưng điều này càng lộ ra sự khiếp sợ của Trần Phi.
"Đảo mỏ trước đây của Casey đã bị Fehrman tiếp quản. Hiện tại chỉ sợ là đã bắt đầu khai công, đi thôi, chúng ta sẽ đưa một món quà lớn!" Trần Phi trầm giọng nói.
Ngay khi hắn chuẩn bị lên thuyền, Lương Đình vẻ mặt áy náy chạy tới.
"Trần Phi, tôi lại muốn làm phiền cậu..."
Trần Phi nghe vậy, lại phải tạm hoãn lên tàu và một lần nữa đến phòng của Lục Nghiên. Vừa vào đến cửa liền bị Lục Nghiên ôm chặt, không chịu buông ra.
"Anh Phi, anh có thể ở lại đây với em được không?"
Lục Nghiên hai mắt rưng rưng, khuôn mặt tái nhợt hốc hác đầy nước mắt, trông thật đáng thương.
"Tôi có việc phải làm khi đi biển. Có chị Lương Đình ở đây rồi a."
Trần Phi bất đắc dĩ, tình huống bây giờ của Lục Nghiên là điều mà Trần Phi không ngờ tới. Có lẽ sau vài lần giải cứu, cô ấy đã trở nên phụ thuộc vào chính mình.
"Em muốn đi theo anh a!"
Lục Nghiên không quan tâm, liền nắm lấy tay Trần Phi không buông.
Giống như Trần Phi chính là cái phảo cứu mạng của cô, một khi thả ra sẽ bị ngâm nước chết ngạt. Chỉ thấy con ngươi của Lục Nghiên trở nên đỏ tươi, thần sắc cũng có chút nóng nảy.
"Trước đó vẫn chưa ăn gì đi, uống chút sữa bổ sung năng lượng a."
Trần Phi bất lực thở dài, đưa sữa có thuốc an thần cho Lục Nghiên. Nhìn thấy sự quan tâm của Trần Phi, cảm xúc nóng nảy trong mắt cô liền nhanh chóng giảm xuống, liền chuyển thành nhu hòa chi ý. Ngoan ngoãn uống xong sữa, lập tức mí mắt bắt đầu đánh nhau.
Đây là thuốc được bác sĩ kê đơn cho Lục Nghiên, nói rằng của cô đã bị tổn thương tinh thần nghiêm trọng, nên phải dựa vào sức mạnh của thuốc mới có thể tiến vào giấc ngủ.
Cho nên, Trần Phi đã trộn thuốc vào sữa.
Bây giờ Lục Nghiên đã ngủ, Trần Phi cuối cùng cũng có thể ra ngoài.
Khi lên tàu của Chu Thịnh, chỉ thấy rằng Hùng Tam Hổ đang tập đấm bốc trong phòng tập, thảo nào trước đó không thấy hắn, đoán chừng hiện tại hắn cũng không biết mình đang ở đâu, vô cùng chăm chú tập luyện. Sau khi nhìn thấy Trần Phi, lúc này mới dừng lại.
"A Phi!"
Hùng Tam Hổ chất phác cười, bước về phía trước.
"Thằng nhóc này, sau khi được huấn luyên qua, đến tôi đều đánh không lại. Thật sự là dạy hết cho đệ tử, đánh chết sư phụ a." Chu Thịnh hút một hơi thuốc, bĩu môi nói.
Trần Phi nhìn cơ bắp cường tráng của Hùng Tam Hổ, sợ rằng một cú đấm có thể giết chết một con bò. Đây chính là thiên phú luyện võ a.
Đương nhiên, thiên phú của Trần Phi không tệ. Chỉ là thể chất tuy không thuộc loại đỉnh cao nhưng cũng rất tốt, khả năng lĩnh hội của Trần Phi không phải người khác có thể so sánh được.
"Trần Phi, thằng nhóc như cậu, chút nữa liền tiến hành tác chiến, hiện tại vẫn còn tâm tư cùng tiểu tình nhân hú hí a?"
Chu Thịnh nhìn thấy Trần Phi cùng Michelia dính chặt vào nhau trên boong, hút một điếu xì gà nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận