Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 396: Cô gái gây rối

Người mua khối nguyên thạch này lúc này hai mắt đỏ bừng vì hưng phấn, như điên như dại, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Chu đại sư.
Thấy vậy, những người đã mua nguyên thạch còn lại cũng bắt đầu tranh thủ thời gian cắt nguyên thạch, những tiếng kinh hô càng ngày càng lớn, mỗi một khối nguyên thạch cắt ra đều là bảo thạch có giá trị hơn trăm ngàn tiền, khiến cả khu phố đồ cổ đều phải chấn kinh cùng hâm mộ .
Những người được chọn không có đủ tiền mua nguyên thạch, lúc này đều ánh mắt vô hồn ngồi bệt trên mặt đất, thậm chí có người còn bật khóc.
Đây chính là mỗi người một vẻ.
Nhưng trong mắt Trần Phi, quả thực chính là trò cười.
"Xem ra cậu nhìn nhầm a."
Cô gái bên cạnh liếc nhìn Trần Phi, từ tốn nói.
Trần Phi liền ngẩn người, cũng không phải vì họ cắt ra 'Bảo thạch'. Mà là bởi vì tâm trạng của cô gái, thoạt nhìn vô cùng bình tĩnh, không bị hòa hợp với đám người cuồng nhiệt này, xem ra gia thế cũng không phải bình thường.
"Chỉ là một chút pha lê nhuộm màu thôi."
Trần Phi nói xong quay người rời đi.
Những khối nguyên thạch đó tất cả đều là hợp thành, mà cái gọi là bảo thạch bất quá cũng chỉ loại pha lê rẻ tiền, sau đó nhuộm lên chút màu. Chờ sau khi phai màu, sớm muộn gì người mua cũng sẽ phát hiện ra, nhưng lúc đó Chu đại sư đã cao chạy xa bay.
Hắn không có hứng thú với trò hề này, có thời gian còn không bằng đi chỗ khác nhìn xem có vật gì giá trị, coi như làm quà cho em họ Thiến Nhân.
Nhưng mà ngay sau đó, cô gái bên cạnh Trần Phi trực tiếp đi lên phía trước, cầm một xô nước đổ thẳng lên những viên bảo thạch vừa được cắt ra, trong tích tắc, màu sắc trên bảo thạch lập theo dòng nước chảy xuống, bắt đầu phai màu.
"Thật đúng là nhuộm màu a."
Lập tức, toàn bộ khu phố đồ cổ chấn động.
Bầu không khí yên lặng đến đáng sợ, mỗi người đều trợn tròn mắt, sững sờ trước cảnh tượng bất thình lình này.
"Đáng chết, đám này là lũ lừa đảo!"
"Mẹ nó, tất cả đều là pha lê nhuộm màu!"
"Cái gì mà cẩu thí đại sư, nhanh trả lại tiền cho tao!"
Những người bị lừa mua nguyên thạch, tất cả đều la ó ầm ĩ, tiến lên muốn đòi lại tiền.
Nụ cười hờ hững của Chu đại sư lập tức trở nên cứng ngắc, đầu óc choáng váng mấy giây, sau đó căm hận nhìn cô gái. Những đồng bọn của hắn là đám bán hàng rong, tất cả cũng đồng thời nhìn cô gái với ánh mắt đầy sát khí.
"Thật đúng là bị cậu nói trúng, làm sao cậu biết những viên bảo thạch này là pha lê nhuộm màu a?"
Tuy nhiên, cô gái này dường như không chú ý đến ánh mắt giận dữ của họ, trực tiếp hô vào mặt Trần Phi. Lần này, ánh mắt của Chu đại sư cùng những người khác ngay lập tức chuyển ánh mắt sang Trần Phi.
"Thật là một kẻ gây rối a."
Trần Phi lắc đầu không nói nên lời, cũng tăng tốc độ rời đi.
Mặc dù hắn không sợ những kẻ lừa đảo này, chỉ là không muốn dính vào phiền phức, dù sao trong mắt Trần Phi, tất cả những kẻ bị lừa đều là bởi vì tham lam, vậy tại sao phải tìm phiền phức cho mình?
Thế nhưng Trần Phi muốn rời đi, nhưng Chu đại sư và đồng bọn của hắn không nguyện ý cho đi.
"Thằng ranh, mày có hiểu đoạn nhân tài lộ như sát nhân phụ mẫu là gì không?"
"Nếu mày đã muốn tìm cái chết, hôm nay tao liền thành toàn cho mày."
"Đều cút đi, còn dám tiến lên ông chém hết chúng mày!"
Chu đại sư và đồng bọn của hắn nhìn thấy đám người muốn tiến lền đòi nợ, lập tức lộ ra vẻ mặt hung dữ, bộ dạng tiên phong đạo cốt của hắn đã sớm biến mất từ lâu, hiện tại chỉ còn lại sự dữ tợn cùng độc ác. Nhóm thuộc hạ của hắn còn hơn thế nữa, ai nấy đều rút ống thép cùng khảm đảo ra.
Những người bị hố hết tiền chuẩn bị đi đòi nợ đều đứng hình không dám manh động khi thấy cảnh này, không ngờ nhóm người này vừa bị vạch trần lại trực tiếp động võ!
"Ai vạch trần các người, các người đi tìm người đó a ..."
Trần Phi bất đắc dĩ lắc đầu.
Tuy nói vậy, nhưng Trần Phi vẫn chuẩn bị nghênh địch.
Mặc dù cô gái này là chúa gây rối, nhưng Trần Phi thực sự không thể nhìn cô bị bọn lừa đảo này giết chết. Để đối phó với nhóm người này, Trần Phi không cần đến một đầu ngón tay, cũng có thể khiến bọn họ quỳ xuống cầu xin tha thứ.
"Mặc dù cậu có ánh mắt rất tốt, nhưng là có chút nhát gan a. Yên tâm, tôi sẽ bảo kê cho cậu."
Cô gái duỗi ngón trỏ về phía Trần Phi, sau đó lại lắc đầu, như thể coi thường những gì Trần Phi vừa nói.
Nhìn thấy đôi chân mảnh khảnh của cô đạp trên mặt đất một cái, thần hình liền vọt lên thành một đường cong tuyệt đẹp mà người bình thường khó có thể làm được, Trần Phi ngay lập tức hiểu rằng cô gái này hóa ra cũng là một võ giả.
Khó trách cô ấy vẫn luôn thờ ơ như vậy, hóa ra căn bản cũng không sợ nhóm người Chu đại sư. Trần Phi thăm dò một chút, liền phát hiện cô gái này vậy mà cũng là nhất tinh võ cuồng, điều này phi thường không bình thường a.
Không phải ai cũng có cơ duyên như Trần Phi, cho nên nhất định cô gái này đã đắm chìm trong võ đạo từ nhỏ, không ngừng luyện tập mới có thể đạt được thành quả như vậy, đạt đến cảnh giới cuồng võ khi còn rất trẻ.
Sở dĩ trước đó Trần Phi không cảm nhận được khí huyết của đối phương, là bởi vì cô không có sử dụng. Nói cách khác, cho dù hai người trong võ đạo đứng cùng nhau, chỉ cần không sử dụng khí huyết, sẽ không thể phân biệt đối phương là võ giả hay người thường.
Nhưng chỉ cần khẽ động võ, huy động khí huyết, liền có thể đại khái nhìn trộm ra. Khi cấp độ thấp hơn đối phương, có thể sẽ không nhìn thấy cảnh giới cụ thể, nhưng nếu cấp độ cao hơn, chắc chắn có thể phát hiện ra đối phương có bao nhiêu khí huyết.
Cô gái này cùng đẳng cấp với Trần Phi, nhưng thể chất cùng tinh thần lực của Trần Phi mạnh hơn nên hắn có thể dễ dàng phát hiện ra được.
Trước mặt một cô gái đạt tới cảnh giới võ cuồng, nhóm người Chu đại sư giống như những con kiến, tất cả đều nhanh chóng nằm la liệt trên mặt đất, không ngừng hú lên đau đớn.
Rõ ràng là cô gái đã khống chế được lực đạo của mình, nếu không ngay cả cơ hội kêu rên cũng không có, lập tức sẽ bị giết.
Cô gái phủi tay, giống như vừa thu thập một đám rác rưởi không có ý nghĩa.
Nhóm người ở phố đồ cổ đều kinh ngạc, hôm nay coi như bọn họ đã được mở rộng tầm mắt, không chỉ nhìn thấy một màn lừa bịp được bày ra hoàn hảo như vậy, mà còn có một cô gái có thể đánh nhau như cao thủ võ lâm.
"Ánh mắt của cậu quả thực rất tốt, chỉ là hơi nhát gan. Bất quá cũng không trách cậu, bọn họ đều có vũ khí, cậu chỉ là một người binh thường, quả thực không gánh nổi." Cô gái vỗ vỗ bả vai Trần Phi, nói.
Bị coi là một kẻ hèn nhát a.
Trần Phi có chút buồn cười, nhưng cũng không có giải thích quá nhiều.
"Tiểu Khê, cháu lại làm loạn."
Đó là một giọng nói già nua nhưng uy nghiêm vang lên, liền thấy một ông lão tóc trắng bạc phơ trong bộ đồ đường đi tới.
Cô gái vội vàng tiến lên đỡ ông lão, nói: "Ông nội, cháu không có làm loạn, những người này đều là những kẻ lừa đảo đáng ghét, cháu chỉ trừng phạt họ một chút thôi."
"Ta nói không lại cháu, chúng ta về nhà đi."
“Ông vẫn chưa tìm thấy dược liệu mình cần thiết sao, ông nội?” Cô gái tỏ vẻ lo lắng.
"Cháu không phải lo lắng."
Ông lão sắc mặt có chút tái nhợt, lông mày lộ vẻ có chút ốm yếu, hiển nhiên là bị nội thương, nhưng ngữ khí vẫn nồng đậm, chứng tỏ trước khi bị thương đã từng là một võ giả lợi hại.
Cô gái có chút lo lắng, nhưng giây tiếp theo, thân thể ông lão đột nhiên nghiêng một cái, hai mắt biến thành màu đen ngã xuống đất, nhìn tình thế rất không tốt, giống như đèn dầu đã cạn!
"Ông nội!"
Cô gái đột nhiên kêu lên một tiếng, cả người đều hoảng sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận