Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 84: Băng xanh cùng băng trắng

Sau khi Trần Phi dẫn hai cô gái đi vào, chỉ thấy quanh đường hầm đều có một vòng băng màu xanh lam. Trần Phi dẫn hai người đi về phía trước một đoạn, liền thấy màu của băng trong đường hầm ở đây khác hẳn, không có nhan sắc xinh đẹp như vừa rồi, mà là màu trắng.
"Nếu như đám cướp biển đuổi theo tới, chúng ta sẽ bị chặn ở đây a!"
Lục Nghiên lo lắng nói, đường hầm này là ngõ cụt, chỉ có duy nhất một lối ra vào.
"Tôi đã nói, liền sợ bọn chúng không tới! Chỉ cần bọn chúng dám vào đường hầm này, tôi có thể dễ dàng lấy mạng của bọn chúng, để bọn chúng toàn quân bị diệt!"
Trần Phi nói: "Điều tại thứ cần cân nhắc bây giờ là làm thế nào để thu hút chúng tiến vào, đồng thời để cho bọn chúng biết không phải cố làm tình như vậy".
"Không bằng, chúng ta giả vờ cãi nhau a? Trong một hoàn cảnh môi trường khắc nghiệt như này, mối quan hệ có rạn nứt là chuyện bình thường."
Lục Nghiên đề nghị.
Mặc dù có chút bối rối, nhưng cô hoàn toàn không biết Trần Phi đang nghĩ gì.
Hắn không những không tránh cướp biển, mà còn muốn đem bọn chúng tiến vào?
Nhưng vì Trần Phi đã nói, vậy liền làm theo đi. Dù sao, đều phải trông cậy vào hắn để sống sót.
"Michelia không muốn cãi nhau cùng với chủ nhân, giả vờ cũng không muốn a."
Michelia sắc mặt sưng lên, lập tức cúi lưng xuống chạy thẳng ra ngoài động, vừa vặn đúng lúc nhìn thấy đám người Mino đang từ trên núi đuổi tới.
"A!!"
Michelia đột nhiên kêu lên một tiếng, giả vờ như vô tình bị nhìn thấy rồi lại chạy ngược về.
Vọt tới trước mặt Trần Phi, liền bị hắn trừng mắt nhìn một cái và nói, "Cô muốn chết sao? Một mình đi ra ngoài? Thực sự nghĩ rằng bọn chúng không dám nổ súng?"
“Chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ của chủ nhân, Michelia dù có chết cũng không thành vấn đề!” Michelia làm bộ mặt quả quyết nói.
Trần Phi đành bất đắc dĩ.
Tuy nhiên, hiệu quả thực sự đã đạt được.
Chỉ thấy Mino cùng hai mươi thuộc hạ đều xuất hiện ở cửa hang. Nhìn thấy mặt ba người trong đường hầm, lập tức dữ tợn cười phá lên!
"Ha ha ha ha, đây là đường cụt, tao xem chúng mày còn trốn đi đâu! Thằng nhóc khốn khiếp, tao muốn mạng chó của mày, làm cho mày chết rất thảm rất thảm a!!"
Mino hung tợn nói, cơn đau dữ dội ở bả vai càng khiến lòng căm thù của hắn dành cho Trần Phi lên đến đỉnh điểm!
Trần Phi giả vờ sợ hãi, không ngừng lùi lại. Nhưng đây là cái đường cụt, rất nhanh liền lui đến cuối cùng, cả người đều tựa vào trên khối băng.
Michelia thì càng không cần phải nói, khả năng diễn xuất siêu hạng, đều có thể cầm được đến tượng vàng oscar, cả người co ro run lẩy bẩy, nhìn có vẻ vô cùng sợ hãi.
Chỉ có duy nhất biểu hiện sợ hãi của Lục Nghiên là hoàn toàn có thật.
"Anh Phi, làm sao bây giờ a ...?"
Lục Nghiên đều gấp đến muốn khóc, cô là thực sự sợ hãi a, nhưng vẫn không chùn bước mà đứng chắn trước mặt Trần Phi và Michelia.
Chí ít, nó có thể được bảo vệ mọi người thêm một thời gian trước khi bị bắt.
Trong lòng cô gái nhỏ tốt bụng suy nghĩ.
"Dựng lá chắn chống nổ lên, trước tiên hãy cướp lại Lục Nghiên cho tao. Mặt khác nữ nhân, giữ lại chơi một chút. Còn tên khốn kiếp này, chính tay tao sẽ hành hạ nó đến chết !!" Mino nói một cách man rợ.
Ngay lập tức, năm tên cướp biển phía trước trực tiếp đem lá chắn chống nổ lắp xong, kín kẽ, vững như thành đồng
Những người còn lại đi theo phía sau, từng bước đi về phía Lục Nghiên.
"Vĩnh biệt."
Ngay sau khi đám người Mino đều tiến vào đường hầm, vẻ sợ hãi trên gương mặt của Trần Phi đột nhiên biến mất, thay vào đó là hắn lại nở nụ cười!
Ngay lập tức, trực tiếp lấy khẩu súng lục ra.
"Ha ha ha ha ha ha, mày có nghĩ rằng mày có thể tạo ra được sóng gió chỉ với một khẩu súng lục sao? Căn bản là không thể xuyên thủng tấm chắn chống nổ này a!"
"Phanh!"
Dưới tiếng cười điên cuồng của Mino, Trần Phi trực tiếp bóp cò!
Thế nhưng là, phát bắn này không nhắm vào người, mà là nhắm vào lớp băng màu xanh của đường hầm phía trên đám người Mino!
Viên đạn chạm vào khối băng màu xanh và được gắn vào đó ngay lập tức, giống như không có chuyện gì xảy ra.
Đám người Mino đều sững sờ trong giây lát, sau đó liền cười như điên, còn tưởng rằng Trần Phi bị điên rồi!
"Răng rắc!"
Nhưng tại giây tiếp theo, một âm thanh yếu ớt nhưng rõ ràng đột nhiên vang lên trong đường hầm!
Nụ cười củ đám người Mino đột nhiên ngưng trệ.
Ngay lập tức, mọi người dường như đã nghĩ ra điều gì đó, liền ngẩng đầu nhìn thì thấy khối băng màu xanh lam đang dần xuất hiện vết nứt như mạng nhện!
"Răng rắc răng rắc răng rắc..."
Ngay sau đó, tiếng lách cách như hồi chuông báo tử của địa ngục lần lượt vang lên!
"Trần Phi, mẹ nó thằng điên này, mày mất trí rồi !! Đường hầm này mà sập xuống, chẳng lẽ chúng mày còn có thể sống được sao? Fuk!! Nhanh rút lui !!"
Mino bị bao phủ bởi tử vong bóng ma, sợ hãi hét lên, nghĩ phải rời khỏi đường hầm này ngay lập tức.
Hai mươi tên cướp biển dưới trướng của hắn đều bắt đầu chạy như điên như loạn.
Nhưng chính là một quãng đường dài như vậy, làm sao dễ dàng rời đi được?
Đường hầm xanh thẳm sụp đổ, chỉ là trong nháy mắt ...
"Ầm ầm !!"
Theo một trận kinh thiên động địa kinh khủng vang lên, các khối băng màu xanh lam đều tan tành trong tích tắc! Giống như một tảng đá nặng mười ngàn tấn trút xuống, chôn vùi từ cửa hang vào đến bên trong, chỉ không đến năm giây, Mino và đám thuộc hạ đều đã bị chôn vùi dưới tảng băng.
Mà sự sụp đổ vẫn chưa dừng lại, tiếp tục lan rộng về phía Trần Phi và ba người!
Trần Phi ánh mắt phát lạnh, hắn tin tưởng phán đoán của chính mình!
Michelia lúc đầu vốn là biết sợ, nhưng khi cô cảm nhận được hơi thở của Trần Phi bên cạnh mình, một điểm sợ hãi cũng không còn. Chỉ nghĩ, cho dù là chết thì cũng có làm sao? Có thể chết cùng với chủ nhân, đối với cô là một loại vinh hạnh đặc biệt.
"Ô ô ..."
Lục Nghiên gắt gao dính chặt vào bức tường băng phía sau cô, bị dọa đến mức phát ra những âm thanh gào thét, sợ hãi đến run rẩy.
Thế nhưng là, điều mà cô không bao giờ ngờ tới là tảng băng sụp đổ đến gần ngay trước mặt cô lại đột nhiên ngừng lại!
"Chuyện này ... Đây là chuyện gì đang xảy ra vậy ?!"
Sau khi nỗi khiếp sợ của Lục Nghiên qua đi, là một trận vui mừng như điên!
Chẳng lẽ là ông trời có mắt sao? Để người xấu chết đi và người tốt còn sống a? !
“Chủ nhân, em biết người nhất định nói được làm được mà!” Michelia cũng rất kích động, mặc dù cô không sợ hãi, nhưng không có nghĩa là không muốn sống.
"Đường hầm này trông giống như một, nhưng lớp bên băng trong đó lại hoàn toàn khác nhau."
Lúc này, Trần Phi mới chậm rãi nói: "Đoạn gần cửa hang, đó là băng xanh lam. Băng lam là một khối băng cổ tồn tại từ thời cổ đại. Ở trạng thái hoàn chỉnh, nó rất cứng. Nhưng khi có vết nứt, trong nháy mắt nó sẽ trở nên cực kỳ dễ vỡ ! Nó giống như một bình lưu ly, một chai hoàn chỉnh có thể chứa bất kỳ chất lỏng nào và rất ổn định. Nhưng nếu nó bị vỡ một chút, nó sẽ hoàn toàn lại vỡ ra. "
"Nhưng là, lớp băng trắng ở gần chúng ta lại là hủ băng. Sau khi tuyết rơi, nó sẽ làm tan sau đó lại đóng băng. Sau đó, nó lại tiếp tục rơi xuống, tan băng và đóng băng ... Nhiều lần như thế lặp đi lặp lại sẽ hình thành khối băng cực kỳ ổn định và an toàn."
Nghe Trần Phi giải thích, đôi mắt đẹp của Lục Nghiên đã trừng đến tròn xoe.
Chẳng mấy chốc những giọt nước mắt hạnh phúc cũng đã trào ra!
"Tất cả những kẻ xấu này đều đã chết, vậy không phải là chúng ta có thể trở về Đại Hạ được rôi sao? Ô ô ô !!" Lục Nghiên phấn khích đến phát khóc
"Chủ nhân, Michelia nhỏ bé thực sự rất yêu mến người a."
Đôi mắt xanh của Michelia đầy rực sáng, trên khuôn mặt của cô tràn ngập hai chữ thần phục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận