Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 78: Đánh cược

Vốn dĩ, việc Michelia cùng hắn đến để giải cứu Lục Nghiên, đã chính là liều mạng. Làm thế nào một nhiệm vụ khó khăn như vậy có thể chắc chắn hoàn thành được? Bất kể dù kết quả có như thế nào, hắn cũng không thể trách cô được.
Nghe được lời nói của Trần Phi, Michelia cắn chặt môi, nhưng trong lòng lại càng cảm thấy áy náy, chủ nhân tốt như vậy mà ngay cả chút chuyện nhỏ này mình làm cũng không được, làm sao lại vô dụng như vậy a? !
"Chủ nhân, hiện tại chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Michelia trầm giọng nói, vừa nghĩ tới rất có thể bởi sự thất bại mình mà chủ nhân có thể sẽ bỏ mạng ở đây, trong lòng cô càng muốn khóc.
"Vẫn còn một cơ hội cuối cùng. Hiện tại, những người tuần tra trong kho hàng giờ vẫn không biết hai chúng ta là kẻ đột nhập. Trước khi chúng nhận được tin báo, chúng ta phải nhanh chóng đến kho hàng lần cuối!", Trần Phi nói.
Mặc dù chuông báo động đã vang lên, nhưng làm thế nào những người tuần tra trong kho có thể biết được chính xác ai là kẻ đột nhập? Đối mặt với nhau thì toàn là những gương mặt xa lạ a.
Chỉ có sau khi xem được màn hình giám sát, mới có thể biết được rằng Trần Phi và Michelia là những kẻ đột nhập.
Trước đó, phải đánh cược lần cuối cùng!
"Chủ nhân, có nghĩa là, chúng ta phải mù quáng chọn một trong số hơn một nghìn thùng chứa, có đúng không?"
Michelia có chút tuyệt vọng, cho dù cô lại tin tưởng Trần Phi đến đâu, nhưng như này làm sao có thể chọn được a?
Tỷ lệ là một phần nghìn a, tất cả là do may mắn! Cho dù Trần Phi có mạnh đến đâu cũng không liên quan gì đến vận may a!
"Có cơ hội!"
Trần Phi đầu óc lại nhanh chóng vận chuyển, đồng thời đi theo Michelia trở lại kho hàng.
Vừa bước vào kho hàng, Trần Phi đã hét lớn: "Các anh em, chú ý! Vừa rồi tiếng chuông báo động cảnh báo có hai kẻ đã đột nhập vào tàu của chúng ta! Nhất định phải giám sát chặt chẽ, ông chủ của chúng ta đều do bọn chúng mà đã bị thương!"
Một đám người tuần tra nghe thấy những lời của Trần Phi, lập tức giật mình trong lòng. Khi nghe thấy tiếng chuông báo động, bọn chúng đã rất lo lắng, không ngờ ngay cả ông chủ Mino cũng bị thương, không khỏi càng thêm nghiêm túc.
Nhưng hết lần này tới lần khác, không có ai liên tưởng tới hai kẻ đột nhập này lại chính là Trần Phi và Michelia.
Một chiêu vừa ăn cướp vừa la làng này khá hiệu quả vào thời khắc mấu chốt, nó có thể xóa tan hiềm nghi đối với bản thân mình.
Mặc dù thời gian có lẽ sẽ rất ngắn nhưng cũng đầy đủ. Thậm chí bởi vì giọng nói của Trần Phi, nhiều người tuần tra trong kho hàng còn chạy ra phía bên ngoài. Nghe nói ông chủ bị thương, bọn chúng tự nhiên là tràn ngập tích cực, nếu chẳng may bắt được hai tên xâm nhập, địa vị của bọn chúng còn không phải là sẽ tăng lên sao?
"Chủ nhân, nhanh lên!"
Michelia thúc giục.
Hiện giờ, điều quan trọng hơn so với việc cứu Lục Nghiên là tự cứu chính mình. Suy cho cùng, đối với hai người, ở trên con tàu này chẳng khác nào là cá trong chậu, muốn sống sót thì nhất định phải rời đi.
Cũng may, kho hàng của tàu chở hàng không đóng hoàn toàn mà là một bệ không có mái che siêu dài. Chỉ sử dụng một lớp đàn hồi phía trên để tạo lực kéo làm vỏ bọc.
Vì vậy, Trần Phi và Michelia vẫn có cơ hội để nhảy tàu!
Nhưng nếu như bị bao vây, vậy thì cơ hội để nhảy tàu cũng sẽ không có. Nhất định phải tranh thủ thười gian!
Trần Phi dùng mắt nhìn quanh hơn một nghìn thùng trong kho hàng với tốc độ nhanh nhất, đầu óc điên cuồng vận chuyển!
"Mặc dù ở đây có hơn một ngàn thùng chứa, nhưng những cái giam giữ Lục Nghiên sẽ chỉ ở tầng cao nhất mà thôi! Nếu bị đè xuống, không khí sẽ không lưu thông, nhất định sẽ chết ngạt!"
"Tiếp theo, vì tàu sẽ đi đến nơi có nhiệt độ thấp, nên phải có lớp cách nhiệt. Vậy thùng hàng sẽ phải có màu tối, phù hợp với tâm lý che dấu tai mắt người khác khi thực hiện các giao dịch phi pháp."
"Cái thùng mà Lục Nghiên được chất lên chắc chắn sẽ hơi khác với các thùng bên còn lại, để trong nháy mắt có thể nhận ra được. Nếu không vạn nhất tính sai, sẽ gây ra phiền phức ngập trời!"
"Chiều cao của Lục Nghiên lại khoảng một mét năm, và khi cô ta cuộn tròn mình lại thể tích sẽ là ..."
Trần Phi cách điên cuồng suy luận, Michelia đều nhìn đến ngây người. Sau khi nghe được điều kiện cuối cùng, cô lập tức ngồi xổm xuống.
"Chủ nhân nhìn em nhìn em!"
Cô khẽ đổ người sang một bên, nằm nghiêng trên mặt đất, cuộn tròn như một cái bánh bao.
Michelia vừa vặn có chiều cao tương đương với Lục Nghiên, sau khi Trần Phi nhìn thấy cơ thể co quắp của cô, mắt hắn lập tức khóa chặt vào khu vực!
Ở chỗ đó, xung quanh đều là các thùng đựng màu xanh, và ở giữa lại có ba thùng màu đen!
Ba thùng màu đen có kích thước khác nhau, và thùng gần nhất với kích thước cuộn tròn của Michelia là cái thùng màu đen ở giữa!
"Đánh cược một lần, cái này đi!"
Nhìn thấy thân phận của mình sắp bị bại lộ, Trần Phi không còn do dự nữa mà trực tiếp di chuyển thùng hàng đó đi!
Michelia đồng thời đem lớp đàn hồi phía trên kho hàng kéo căng ra!
Trần Phi liền khiêng cái thùng dựa vào lực đàn hồi từ lớp vỏ bọc nhảy ra ngoài! Trực tiếp rơi thẳng xuống nước biển băng giá! Michelia theo sát phía sau và cũng nhảy xuống!
Mãi cho đến khi tiếng nước bắn tung tóe vang lên, những người tuần tra trong kho hàng lúc này mới tỉnh táo lại!
"Chết tiệt!"
"Hai người này mới là kẻ đột nhập!"
"Bọn chúng vừa mới nhảy xuống biển cùng với một cái thùng! Nhanh, nhanh lên báo cho ông chủ !!"
Ngay lập tức, trong kho hàng liền trở thành một đám hỗn loạn.
"Phế vật, một đám phế vật, chỉ có hai người mà cũng không bắt được!"
Mino trên mặt được quấn một lớp băng vải dày quanh mặt, hùng hùng hổ hổ đi tới. Nghe thuộc hạ nói, cả hai đã nhảy xuống biển, lập tức không nhịn được quát ầm lên.
Hắn tức giận chính là không thể tự mình giết chết Trần Phi, không thể chơi chết nữ nhân kia!
Nhưng Mino không nghĩ rằng hai người họ nhảy xuống biển từ đây mà có thể sống được. Dù sao thì chúng ta cũng đã đến được vùng biển Bắc u rồi, nước biển ở đây lạnh đến thấu xương, dù xung quanh cũng có vài hòn đảo, những nó cũng là băng tuyết ngập trời. Làm sao bọn chúng có thể sinh tồn được?
Chỉ là, việc mặt mũi bị trầy xước không thể tự mình báo thù được!
“Ông chủ, bọn chúng đã lấy một chiếc thùng đi!” Một thuyền viên nhắc nhở.
Mino hờ hững xua tay: "Không phải chỉ là một chút hàng hóa sao, cho chôn cùng bọn chúng ... Fuk!!"
Lời còn chưa dứt, hắn liền nhận ra rằng thùng hàng bị lấy đi chính là thùng hàng quan trọng nhất trong kho hàng này!
Giá trị của hơn một ngàn thùng hàng này cộng lại không bằng một thùng hàng đó! !
"Đuổi theo, đuổi theo tao! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!!"
Mino điên cuồng rống lên, lần nữa động vào vết thương trên mặt, lại thống khổ tru lên, nhưng trong lòng cũng vô cùng khẩn trương!
Lục Nghiên đã mất!
Đó chính là thùng hàng được đặt bởi một khách hàng siêu VIP đến từ Bắc u. Người nói rằng khách hàng này có mối quan hệ vô cùng thân thiết với Rosen. Nếu chuyện này được làm không tốt, đừng nói đến bản thân, ngay cả thuyền trưởng Barlow cũng có thể bị Rosen khiển trách!
Trong trường hợp đó, cái mạng nhỏ của mình chắc chắn giữ không được!
"Nhanh, nhanh! Nếu không, tất cả chúng mày cũng sẽ bị chôn vùi cùng với tao !!" Mino tiếp tục rống lên như điên.
Hắn vẫn không hiểu, làm sao Trần Phi có thể chọn được chính xác thùng hàng như vậy ? Có hơn một ngàn thùng hàng ở đây a!
Các thuyền viên trong đoàn đều tỏ ra căng thẳng, bọn chúng đều đoán được rằng lý do khiến ông chủ Mino phát điên như vậy chắc hẳn là vì Lục Nghiên đã bị lấy mất. Dù sao tất cả đều chạy trên con tàu này, ai mà không biết rằng thứ quý giá nhất trên con tàu chở hàng này chính là con người được vận chuyển ra ngoài?
Bạn cần đăng nhập để bình luận