Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 681: Diệp Điềm Điềm chạy trối chết!

Thần sắc Lục Nghiên có chút buồn vô cớ, nhất là khi nghe được Trần Phi nói chuyện với mình đã thanh toán xong, trong mắt càng lộ ra bi ai:"Chờ em hoàn thành xong chuyện của mình, sẽ đi gặp Michelia, mong Trần Phi ca ca yên tâm. Cái này cho anh, nhất định phải cất kỹ."
Nói xong, Lục Nghiên liền xuất ra một cái lệnh bài ngọc chế màu đen giao cho Trần Phi. Trần Phi có thể nhìn ra bên trong lệnh bài này ẩn chứa hắc khí, liền như là từng sợi tơ đang không ngừng du tẩu xung kích, một loại năng lượng kiềm chế đang bị phong tồn ở trong đó.
"Vì sao cô lại biến thành dạng này?"
Trần Phi nói ra lời trong lòng, rất muốn nhất hỏi một vấn đề, cũng là không thể nào hiểu được nghi hoặc.
Hắn vẫn nhớ kỹ bộ dáng thanh thuần kia của Lục Nghiên, chính là một thiếu nữ ngọc bích. Nhưng bây giờ để Trần Phi cảm giác rất lạ lẫm, chỉ có tại một cái thời khắc nào đó, là hắn còn có thể cảm thụ ra dáng vẻ trước kia của thiếu nữ.
"Ca ca, anh... Là đang quan tâm em sao?"
Con ngươi u ám của Lục Nghiên có chút sáng lên, chợt tự giễu cười một tiếng: "Em lại tự mình đa tình rồi."
"Nàng là một cô gái rất hiền lành."Trần Phi chỉ nói như vậy.
"Em biết."
Lục Nghiên nhẹ gật đầu, nàng hiểu hàm nghĩa bên trong lời nói của Trần Phi, kỳ thật, Trần Phi đã biểu lộ ý tứ của chính mình, chỉ cần Lục Nghiên nguyện ý đi cùng Michelia nói rõ ràng, thành khẩn xin lỗi, chắc hẳn Michelia sẽ nguyện ý tha thứ.
Hắn không muốn nhìn thấy hai người lại có phân tranh, càng không muốn nhìn thấy Michelia thụ thương. Lục Nghiên bây giờ trở nên mười phần quỷ dị, mặc dù thời điểm đối với mình, vẫn là bộ dáng trước kia, nhưng nếu là bị nàng cho xem như địch nhân, sẽ gặp phải cái gì, vậy cũng không biết.
Mắt thấy Lục Nghiên vẫn một mặt không biểu tình, quay người chuẩn bị rời đi, Trần Phi không khỏi nói bổ sung: "Nữ tử quay đầu, vẫn là thiên kim."
"Em đã...... Không quay đầu lại được nữa rồi, hôm nay chỉ là đến xem Trần Phi ca ca một chút thôi, có thể giúp đỡ anh, em đã rất cao hứng."
Lục Nghiên cuối cùng cũng không quay đầu nhìn, thân ảnh dần dần từng bước rời đi, cuối cùng biến thành một đạo hắc ảnh biến mất không thấy gì nữa.
Trần Phi kinh ngạc nhìn qua, có một loại cảm giác mất mát cùng thất vọng.
Thật lâu, mới thu hồi ánh mắt.
'Nàng đã bị khí tức của Ám Giới lây nhiễm ăn mòn nghiêm trọng, rất khó bứt ra.' Thanh âm Mạc Tà lại vang lên trong não, Trần Phi khẽ vuốt cằm.
Hắn cũng có thể cảm giác ra, những hắc khí quỷ dị trên người Lục Nghiên, cùng với những thứ tách ra khi chết đi trên thi thể thâm nhập vào sâu dưới lòng đất trước đó, thật sự giống nhau như đúc.
Đây cũng là một điểm mà Trần Phi cực kì lo lắng.
'Cậu vẫn là rất lo lắng nàng?'
'Tôi lo lắng hơn chính là Michelia.'
Trần Phi hoàn toàn chính xác cũng lo lắng cho Lục Nghiên, nhưng người hắn càng để ý tự nhiên là Michelia, nếu như cuối cùng Lục Nghiên muốn đi tìm nàng, không biết Michelia có thể ứng phó được hay không.
Bất quá, bây giờ nghĩ nhiều như vậy cũng không có ích gì. Có thời gian còn không bằng đi tìm kiếm Tinh Thạch Bản Nguyên, để Michelia sớm một bước trở thành cường giả Võ Hoàng mới là trọng yếu nhất.
Tiểu thế giới Viễn Cổ Sâm Lâm bắt đầu chấn động, Trần Phi biết, đây là do năng lượng chèo chống nơi này, Mộc Chi Linh bị đoạt đi, tiểu thế giới sắp sụp đổ. Lập tức liền triển khai khí huyết chi dực, bay về phía lối ra ngoài.
Thật lâu sau, Trần Phi lại vòng trở lại, dừng lại trước mặt Lê San San đang một mặt bất lực.
Hắn suýt chút quên đi não tàn muội này, đang bay cảm giác thấy thiếu thiếu người nào đó, cho nên Trần Phi mới tranh thủ thời gian bay trở về.
"Nô gia rất sợ a, còn tưởng rằng Trần gia đã mặc kệ nô gia. Xem ra, Trần gia vẫn nhớ nô gia."
Trần Phi lười nhác nói nhảm cùng não tàn muội này, lập tức mang theo nàng bay ra ngoài.
Lần này có thể đạt được ba loại tài nguyên trân quý, tăng thêm Phong Lôi Oa đã tăng lên tới Hoàng cấp, có được những thứ này đều là nhờ một phần công lao của Lê San San. Mặc dù nàng cũng là bị Thần Uy Tổ tính toán, nhưng chỉ từ kết quả đến xem, thu hoạch của Trần Phi là cực lớn.
Ra tiểu thế giới này, trở lại u lục, Trần Phi liền đem Lê San San đưa lên thuyền về Đại Hạ, vừa nghĩ tới tiếp theo có thể vứt bỏ não tàn muội này, Trần Phi liền cảm thấy thoải mái rất nhiều, trong ánh mắt không bỏ được của Lê San San, Trần Phi trực tiếp đi.
Bất quá trước khi rời đi, vẫn là nói với nàng một câu, nói rằng hắn có thể giúp nàng hoàn thành một việc, chỉ cần không vi phạm thiên lý là được. Cũng coi như là xứng đáng với cống hiến của nàng.
Lúc ấy Lê San San liền nói, muốn hầu hạ Trần Phi đi ngủ. Trần Phi biểu thị cái này là rất vi phạm thiên lý.
"Tiếp theo, mình còn cần Kim Chi Linh. Mà Michelia thì cần Tinh Thạch Bản Nguyên màu lam, cam cùng đỏ. Nếu là có thể lấy được mấy loại tài nguyên này, vậy mình cùng Michelia liền có thể đều đột phá trở thành cường giả Võ Hoàng."
Trần Phi mở ra một chiếc ca nô, lái trở về trên biển lớn.
Hiện tại hắn cũng chẳng có mục đích, cũng không có manh mối của mấy món tài nguyên tiếp theo, thậm chí có chút muốn chờ đám người Thần Uy Tổ đến đây tìm phiền toái. Bởi vì Trần Phi đã triệt để phát hiện, thu hoạch tài nguyên từ chỗ của địch nhân mới là cách nhanh nhất, cũng là con đường thuận tiện nhất, đương nhiên cũng sẽ đứng trước nguy hiểm cực lớn.
Chỉ là Trần Phi cũng không thể ôm cây đợi thỏ, hắn chuẩn bị đi vùng biển nguy hiểm nhất, bắt mấy tên cướp biển lớn hỏi tình báo, dù sao mạng lưới tình báo trên biển của bọn họ cực kì linh thông, nếu không làm sao có phóng hỏa giết người, đoạt bảo?
Nhưng hắn lại không nghĩ rằng, ở đây lại đụng phải một cô bé dễ thương, xa xa, hắn nhìn thấy lúc này cô bé đang chạy trối chết.
Diệp Điềm Điềm ngồi một chiếc ca nô, mã lực được kéo đến cực hạn, phía sau của nàng cũng có mười mấy chiến tàu đang điên cuồng đuổi theo, tất cả người trên tàu đều là cướp biển hung thần ác sát, đồng thời tất cả đều là người trong võ đạo.
Tất cả bọn họ cầm súng ống đặc chế, đều dùng tinh tra chế tác mà thành đạn, họng súng tối như không ngừng nhắm bắn về phía Diệp Điềm Điềm.
"Cắt, đám bỏ đi, có thể phá được phòng ngự của bổn cô nương sao, cái trang bị thế nhưng là của ca ca Diệp Quân Lâm chế tạo giúp ta a ~"
Diệp Điềm Điềm lại không thèm để ý chút nào, quay lại dựng lên ngón tay giữa, những viên đạn này đánh vào võ trang trên người nàng, vậy mà lại hoàn toàn không tạo thành chút tổn thương nào.
Cướp biển đằng sau mười mấy chiến tàu nghe được cái tên này, lập tức liền nổi giận.
"Fuk, nàng vậy mà lại là muội muội của Diệp Quân Lâm. Tên vương bát đản kia đã giết bao nhiêu người của chúng ta, đây là thù không đội trời chung. Không được, trực tiếp dùng pháo côi đặc chế!"Đám cướp biển vừa nói xong liền trực tiếp khiêng tới một cây pháo.
"Ta kháo, ca, giống như càng báo tên càng to chuyện a."
Mồ hôi lạnh trên trán Diệp Điềm Điềm chảy ròng ròng, nhìn thấy họng pháo tối như mực sau lưng kia, loại vũ khí nóng đường kính lớn này cũng không phải thứ là bộ giáp của nàng có thể ngăn cản. Mắt thấy đối phương sắp nã pháo, Diệp Điềm Điềm chuẩn bị nhảy vào trong nước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận