Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 403: Trần Phi, đừng nói nữa!

Tiêu Lăng Thiên như là trung tâm của vũ trụ, bị các ngôi sao sáng vây quanh. Không chỉ đẹp trai mà cách nói chuyện cũng rất soái, ngay cả cử chỉ giơ tay nhấc chân đều có một loại phong thái của cường giả, khiến cho không ít cô gái hai mắt phải tỏa sáng.
Cho dù là Sở Mộng Vũ, người không thích con trai lắm, khi nhìn thấy người thanh niên này cũng phải lộ ra vẻ ngưỡng mộ.
"Anh Tiêu, anh muốn hát bài gì, em cho anh bài đó a."
"Anh Tiêu, uống với em một chén rượu a!"
"Anh Thiên ngày mai phải tham gia Đại Hội Võ Đạo, hôm nay chúng ta phải ủng hộ anh Thiên! Kế tiếp còn muốn tranh cử làm thành viên của đặc thù tổ, tất nhiên là không có người nào có thể tranh phong cùng!"
Một đám bạn học trẻ tuổi, trong miệng phun ra những lời nịnh nọt nịnh a dua, hoàn toàn không thua gì giới quan trường.
Quả nhiên những người tới đây đều là con nhà đại gia, từ nhỏ đã chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh gia đình, mưa dầm thấm lâu, các loại lễ tiết xã giao đều là tự nhiên mà thành. Trong đó, đối với các cô gái thì càng là sùng bái thanh niên này từ tận đáy lòng.
Bởi vì, hắn chính là nhân tài kiệt xuất trẻ tuổi nhất ở Giang Bắc!
Tiêu Lăng Thiên!
Dường như cả thế giới đều xoay quanh hắn, đây chính là lợi ích của thực lực. Ở độ tuổi này đạt tới Võ Cuồng, toàn bộ Giang Bắc liệu có mấy người?
So với Tiêu Lăng Thiên náo nhiệt như vậy, bên cạnh Trần Phi quả thực có thể giăng lưới bắt chim, một mình ngồi ở trong góc, tựa hồ như bị người khác lãng quên.
Nhưng vào lúc này, một thanh niên lòe loẹt, cùng vô cùng thời thượng đi tới trước mặt Trần Phi, tay cầm ly rượu, tự giới thiệu: "Ôn Hồng Đức, anh là Trần Phi phải không? Chúng ta uống chút gì đi?"
Thấy Ôn Hồng Đức tới mời rượu Trần Phi, ngay lập tức thu hút sự chú ý của không ít người người, mọi người đều mang vẻ mặt xem một vở kịch, như thể một cảnh náo nhiệt sắp được diễn ra.
"Đức thiếu không thể ngồi yên a."
"Cũng là do thanh niên này đắc tội sai người, không ngờ lại dám ngấp nghé Tiểu Vũ, ai mà không biết Đức thiếu thế nhưng mà đã theo đuổi Tiểu Vũ lâu như vậy?"
"Hừ, hôm nay chỉ sợ là người này gặp họa."
Một đám bạn học đều mang theo mặt đồng tình cùng chế diễu nhìn Trần Phi, như thế nhìn người từ nông thôn mới lên phố, muốn xem Ôn Hồng Đức sẽ xử lý thanh niên này như thế nào.
Sở Mộng Vũ thấy vậy, khẽ cau mày.
"Ôn Hồng Đức, hôm nay là sinh nhật của San San, đừng làm loạn."
Sau đó, cô liền đến nói với Ôn Hồng Đức, mặc dù Sở Mộng Vũ không thích Trần Phi, nhưng dù sao hắn cũng là người theo cô đến đây, cũng không thể cứ như vậy nhìn hắn bị đánh.
Phải biết đám người ở đây đều là con nhà giàu, đừng nói là đánh bình thường, cho dù là tàn phế, chỉ sợ cũng chả sao? Bởi vì không có gì mà tiền không thể giải quyết được, chô nên vẫn là không muốn Trần Phi phải chịu đựng quá nhiều.
Tuy nhiên, sau khi nghe Sở Mộng Vũ thuyết phục, Ôn Hồng Đức càng khó chịu hơn, ánh mắt nhìn Trần Phi càng thêm u ám, lạnh lùng nói: "Sao, không nể mặt đúng không?"
Lúc này, Liêu Triết Hàn, bạn trai của Lê San San cũng đi tới, hắn là anh em của Ôn Hồng Đức, hiển nhiên là lên để đổ thêm dầu vào lửa.
"Hôm nay là sinh nhật của San San, vốn chỉ là để đám người cao cấp chúng tôi tụ hội, đã để anh vào thì thôi, nhưng ngay cả mặt mũi cũng không cho, đây là có ý gì?"
Đây rõ ràng là đến để gây gổ.
Toàn bộ phòng riêng rơi vào im lặng, không còn ai dám hát, ánh mắt của mọi người đều dán chặt vào Trần Phi, thần sắc chế giễu, đồng tình, cười trên nỗi đau của người khác ...
Sở Mộng Vũ thấy vậy vô cùng bất lực, không ngờ tới việc mang theo Trần Phi đến đây lại náo thành như vậy.
"Được rồi, hôm nay là sinh nhật của San San, mọi người đừng ầm ĩ nữa."
Đổng Ca Vận, một cô bạn thân khác của Lê San San và Sở Mộng Vũ với dáng vẻ ngọt ngào liền đứng ra khuyên can.
Nhưng mà, bản thân Lê San San lại có chút hứng thú, giống như cũng không bận tâm đến tình huống như vậy sẽ xảy ra vào ngày sinh nhật của mình. Ngược lại cô còn hy vọng người thanh niên này sẽ chạy trối chết như chó nhà có tang, bởi vì Lê San San cảm thấy hắn hoàn toàn không xứng đáng với Sở Mộng Vũ.
"Không phải chúng ta gây sự, mà là do người này căn bản không cho chúng ta mặt mũi."
"Chúng ta đều là thân phận gì? Chủ động đến mời hắn nâng ly, vậy mà hắn lại bơ chúng ta."
Liêu Triết Hàn cùng Ôn Hồng Đức đều trầm giọng nói.
Bầu không khí đột nhiên đông cứng lại.
Lúc này, Trần Phi nãy giờ im lặng bình tĩnh nói: "Tôi có thể cho các người mặt mũi, nhưng chỉ sợ không biết các người có tiếp được hay không?"
Lời này vừa nói ra, toàn bộ phòng đều hít vào một ngụm khí lạnh, tất cả mọi người đều trừng lớn hai mắt nhìn Trần Phi, ánh mắt khiếp sợ tựa hồ muốn nói: "Người này chẳng lẽ là một kẻ ngu?"
Phải kiêu ngạo đến mức nào, mới dám nói những lời ngông cuồng như vậy trước Liêu Triết Hàn cùng Ôn Hồng Đức?
Lập tức, liền có không ít người bắt đầu không nhịn được bật cười, giống như nhìn một đồ nhà quê, có mắt không biết Thái Sơn, có lẽ sau khi biết sự chênh lệch về thân phận giữa hai bên, sẽ bị dọa đến tè ra quần đi?
"Người này đến cùng có biết cha của Liêu Triết Hàn là ông chủ của công ty xây dựng lớn nhất ở Giang Bắc không?"
"Ôn Hồng Đức, phụ thân hắn chính là một trong những người đứng đầu ở Giang Bắc, một khu trưởng."
"Hắn chỉ một đồ nhà quê mới lên phố, làm sao lại dám nói ra lời như vậy a?"
Mọi người lập tức cười nhạo nghị luận ầm ĩ.
"Trần Phi, đừng có nói lung tung!"
Sở Mộng Vũ nhanh chóng giật giật ống tay áo của Trần Phi, thì thầm vào tai hắn: "Anh cho rằng đây vẫn là Giang Đông sao? Còn muốn dựa vào chị gái của tôi để bảo vệ anh, để anh là cáo mượn oai hùm? Còn dám phách lối như vậy?! Mau xin lỗi bọn họ đi.” .
Chủ yếu là cô không muốn đắc tội Ôn Hồng Đức, không phải vì Ôn Hồng Đức theo đuổi, mà vòi cha của Ôn Hồng Đức chính là một trong những người đứng đầu ở Giang Bắc, cũng có một chút quan hệ với Hoắc gia, mặc dù vẫn không có tư tách nhận biết Hoắc lão, nhưng dù sao vẫn có cơ hội cùng Hoắc gia kết giao.
Sở Mộng Vũ cũng chỉ có thể dựa dẫm vào hắn nếu muốn giúp đỡ Lâm Thiến Nhân.
Cho nên, việc kết giao với Ôn Hồng Đức tuyệt đối không thể bởi vì Trần Phi mà rối loạn.
"Có vẻ như làm sai mới phải xin lỗi, chẳng lẽ tôi đã làm gì sai?"
Trần Phi nhíu mày, không lạnh không nhạt nói.
Giễu cợt mình ngược lại cũng không quan trọng, nhưng nếu cô ta đã không phân biệt đúng sai, vậy thì cũng không cần phải cho mặt mũi.
Lời này vừa nói ra, Sở Mộng Vũ lập tức nghẹn ngào.
Hoàn toàn chính xác, chính hai người đó đã khiêu khích Trần Phi trước, Sở Mộng Vũ nghĩ đến đây liền không còn gì để nói, nhưng trong lòng vẫn là oán hận không thôi : "Người này thực sự đúng là, đối mặt với quyền thế trước mặt, làm gì có đúng sai a,? '
"Ha ha, được."
"Không hổ là quê mới lên phố."
Liêu Triết Hàn cùng Ôn Hồng Đức vẫn không ngừng chế giễu.
"Đừng nói nhảm nữa, vừa rồi tôi đã cho các người mặt mũi, các người nên nhanh chóng tiếp nhận. Nếu không, đừng trách tôi trở mặt."
Trần Phi sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lẽo, không biết làm sao, tất cả mọi người xung quanh đều cảm thấy có chút sợ hãi, ánh mắt người này vì sao lại đáng sợ như vậy?
Ngay lập tức, chỉ thấy Trần Phi dùng bàn tay của mình như một lưỡi kiếm bật nắp chai Vodka ra.
Nâng chai rượu về phía Liêu Triết Hàn và Ôn Hồng Đức, lập tức ngẩng đầu lên đổ cả chai rượu vào mồm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận