Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 63: Đến hòn đảo của Hội Thợ Săn Tiền Thưởng

Moretti, tên cướp biển độc ác vĩ đại đươc treo thưởng một trăm triệu đô la, trên tay dính đày máu tươi cứ như vậy mà chết.
Đây chính là một cuộc đấu tranh sống còn, nếu không nhanh chóng bắt được Lilith thì kết cục chính là tử vong.
"Tiểu Thất, chị đã giúp em báo thù."
Hận thù trong đôi mắt xinh đẹp của Lilith vẫn chưa tiêu tan, cô lập tức nhìn về phía Trần Phi, có chút thích thú: "Ngài điên, bây giờ Lâm Thiến Nhân ở trong tay tôi và tất cả người của tôi đều ở xung quanh cậu. Cậu nói xem, bây giờ cậu có cái gì để đấu với tôi ? "
Lâm Thiến Nhân hoảng sợ nuốt nước miếng, "Lilith, chúng ta, chúng ta vừa rồi mới cứu cô? Cô phải để cho chúng ta đi mới đúng a."
"Cô bé ngây thơ."
Lilith véo vào mặt Lâm Thiến Nhân và cười quyến rũ: "Em là một con tin trị giá ít nhất một tỷ đô la mỹ, đáng giá hơn cả tôi. Chị đến đây chính là để bắt em. Hôm nay chị sẽ dạy cho em một bài học và đừng bao giờ nên tin người khác. Nhân từ, sẽ giết chết chính mình, hiểu không? "
Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Thiến Nhân trằng bệch, liếc nhìn Lạc Băng với vẻ mặt áy náy và thậm chí không dám nhìn Trần Phi.
Hiện tại tất cả mọi người đều đang gặp nguy hiểm, đều là do lòng dạ đàn bà của mình làm hại. Nghĩ đến số phận của Moretti và hàng trăm thuộc hạ của hắn ta, Lâm Thiến Nhân gần như sắp khóc.
"Trần Phi, hiện tại cậu đã không còn đường lui. Nhưng mà, bản vương rất coi trọng cậu. Nếu như cậu nguyện ý gia nhập dưới trướng của bản vương và trở thành một đội trưởng, tôi hiển nhiên sẽ không làm khó cô gái của cậu." Lilith đột nhiên xoay chuyển lời nói.
Cô thực sự rất coi trọng khí chất của Trần Phi, và cô chắc chắn rằng nếu Trần Phi có thể gia nhập, nhất định sẽ đưa băng cướp biển của mình lên một tầm cao mới trong tương lại.
Moretti đã chết, mặc dù ít đi một mối hiểm họa trong lòng nhưng lại bị mất đi vài trăm người, cũng là một sự suy yếu rất lớn đối với Lilith. Một khi sức mạnh lực lượng đã yếu, đường thương mại trên biển có thể không giữ nổi.
“Tôi không hứng thú việc trở thành một tên cướp biển.” Trần Phi từ chối mà không cần suy nghĩ.
“Cậu có đủ tư cách để từ chối tôi sao?” Lilith nhíu mày và nói.
"Vì tôi đã từ chối, có nghĩa là tôi có đủ tư cách để từ chối."
Trần Phi từ tốn nói.
Lúc này, Michelia đã ra khỏi thuyền của Moretti và mang theo một cô gái.
Sau khi nhìn thấy cô gái này, Lilith đã bị sốc một cái, nghẹn ngào hét lên, "Tiểu Thất !!"
Người được Michelia mang tới, chính là cô gái mà Trần Phi tình cờ cứu được trên tàu của Moretti, Tiểu Thất.
"Chị Lilith."
Tiểu Thất hai mắt đỏ hoe, cô không kìm được nước mắt. Chợt chỉ vào Trần Phi và nói: "Hắn đã cứu em khỏi thuyền Moretti và đã giết tất cả những đã khi dễ em".
"Thật xin lỗi, là do chị không thể bảo vệ được em..."
Lilith cưỡng chế kiểm soát cảm xúc của mình, rốt cuộc, cô ấy không thể bị mất kiểm soát trước thuộc hạ của mình. Nhưng trong lòng lại dâng lên một niềm phấn khích khó tả, chỉ cần người còn ở đó thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp.
Ngay lập tức, cô thả Lâm Thiến Nhân và Lạc Băng.
Hai cô gái như được đại xá, lập tức lao đến bên Trần Phi.
“Trần Phi, tôi đã thả người, cậu mau trả Tiểu Thất cho tôi.” Lilith nói.
"Cô cho rằng tôi là đồ ngốc a?"
Trần Phi dùng ngón tay vỗ mạnh vào đầu Lâm Thiến Nhân, không biết đã nói bao nhiêu lần, không thể quá nhân từ.
Ngay lập tức, Trần Phi cưỡng ép Tiểu Thất và dẫn ba cô gái đến chiếc tàu trống của Moretti.
Michelia càng hưng phấn hơn khi kéo lấy thi thể của Moretti, đó là phần thưởng trị giá một trăm triệu đô la mỹ! !
“Tôi sẽ đưa Tiểu Thất lên hòn đảo của Hội Thợ săn Tiền thưởng, và cô có thể đón người ở đó.” Trần Phi nói.
Làm sao hắn có thể giao người bây giờ được? Nếu đem Tiểu Thất được giao cho Lilith, cô ta sẽ lập tức đổi ý, Trần Phi sẽ chết không thể nghi ngờ. Vĩnh viễn, không thể đem vận mệnh của mình giao cho người khác.
"Tiểu Thất!"
Mắt thấy Trần Phi định đưa cô đi, Lilith lo lắng chạy theo.
Các cô là cướp biển và Michelia là một thợ săn tiền thưởng. Đi đến hòn đảo của Hội Thợ Săn Tiền Thưởng, nếu không may mà bị bắt thì lúc đó đến mạng cũng không còn.
“Không sao đâu chị, hắn không phải người xấu, em rất an toàn.” Tiểu Thất kiên định nói rồi đi theo Trần Phi lên tàu.
Lilith đành phải dừng lại và cho tất cả thuộc hạ của mình lên tàu, xa xa đi theo đằng sau Trần.
"Để lại nhiệm vụ lái tàu cho tôi, mục tiêu là đến đảo Hội Thợ Săn Tiền Thưởng."
Trên con tàu cướp biển của Moretti, Lạc Băng đi vào phòng điều khiển và bắt đầu công việc một cách thuần thục. Ngoại trừ tàu vụ trụ, đoán chừng không có con tàu nào mà Lạc Băng không lái được.
Trên boong tàu, Michelia hào hứng xác nhận lặp đi lặp lại: "Trần Phi, những gì chúng ta đã nói trước đây đều được tính đúng không? Đến đảo để đổi phần thưởng và một trăm triệu đô la mỹ đều cho tôi. Tôi chỉ cần thu xếp một chiếc thuyền cho cậu và gửi cậu trở lại Đại Hạ! "
Trần Phi khẽ gật đầu: "Đương nhiên là tính."
Lúc thảo luận về thương vụ đối phó Moretti, Trần Phi đã đề xuất rằng hắn không cần chia đều tiền thưởng. Chỉ cần có thể trờ về, liền cho nhiều tiền Trần Phi cũng không muốn.
Về lý do tại sao không trực tiếp quay trở về con tàu cướp biển này, đó là bởi vì theo Michelia nói, con tàu cướp biển không thể đi được xa. Hơn nữa việc dùng tàu cướp biển lang thang trên biển chẳng khác nào tự sát?
Lâm Thiến Nhân cũng rất vui mừng, cuối cùng cũng có thể về nhà.
Nhưng bây giờ cô không dám bộc lộ ra ngoài, chỉ đứng trên boong tàu và cúi đầu xuống giống như một đứa trẻ vừa mắc lỗi.
"Trần Phi, thực xin lỗi, về sau em sẽ không như vậy nữa. Em nhất định sẽ không còn lòng dạ đàn bà nữa!!"
Lâm Thiến Nhân đi đến trước mặt Trần Phi, kéo góc quần áo của hắn, ồm ồm nói, ánh mắt cô tràn đầy kiên quyết. Nếu lần này không phải là có Tiểu Thất trong tay Trần Phi thì thực sự tình thế sẽ rất nguy hiểm.
"Nếu như xin lỗi thật sự hữu dụng thì còn muốn trừng phạt làm cái gì?"
Trần Phi trực tiếp bế Lâm Thiến Nhân lên, đi vào phòng tắm trong khoang tàu.
"Trần, Trần Phi..."
Lâm Thiến Nhân nhìn Trần Phi với đôi mắt đào ngâm thơ.
"n?"
"Yêu em..."
Hàm răng trắng của cô khẽ mím lại, khuôn mặt xinh xắn như đang rỉ nước. Sau khi trải qua sự sống và cái chết, bây giờ cô chỉ muốn được Trần Phi yêu thương.
Một lúc sau, âm thanh dữ dội của tiếng vỗ muỗi và tiếng cầu xin tha thứ của con mèo hoang nhỏ bé hòa vào nhau và vang lên trong phòng tắm.
Trần Phi không ra khỏi phòng tắm cho đến khi con tàu cập bến hòn đảo công hội.
Một lúc lâu sau, Lâm Thiến Nhân mới sắp xếp quần áo rồi lảo đảo đi ra ngoài, hai má như trái cà chua đỏ tươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận