Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 271: Sáu thành viên của Quân Lâm đoàn

Kemp cùng một chiến tướng khác đôi mắt dữ tợn trầm giọng nói. Hôm nay thực sự quá mất mặt, không chỉ tổn thất chiến tướng, Morrison còn bị thương nặng.
Loại chuyện này không thể để yên được được, chỉ vài ngày nữa sẽ lan tràn khắp vùng biển, đây sẽ là đòn giáng rất lớn vào uy danh của chúa thứ ba.
Vì vậy, hai chiến tướng rất lo lắng, muốn lấy lại danh dự.
"Tao nói rút lui!"
Tuy nhiên, Morrison giận dữ nói: "Chúng ta có thể có vũ khí nóng, chẳng lẽ Quân Lâm đoàn cũng không có?"
Nghe đến đây, hai chiến tướng đều im lặng.
Bọn họ đều bình tĩnh lại, cẩn thận suy nghĩ, hiện tại rời đi có thể là kết quả tốt nhất, nếu tiếp tục dây dưa, có thể sẽ xảy ra vấn đề lớn!
Trên đại dương bao la, tuyệt đối là luật rừng, kẻ mạnh rình mồi kẻ yếu. Đối phương đã có thể trở thành bạo chúa đầu tiên, đó tuyệt đối không phải là may mắn. Nếu Diệp Quân Lâm đích thân đến, Morrison thậm chí có thể không đủ can đảm để nói chuyện, chứ đừng nói đến khiêu chiến.
Ngay lập tức, hai chiến tướng đỡ Morrison bị thương lên trực thăng, lái về phía Boz. Lúc này, trong lòng bọn họ chỉ có thể cầu nguyện, mong rằng Trần Phi sẽ chết vì vết thương quá nặng.
Tuy nhiên, lời cầu nguyện của họ không có tác dụng.
Dưới sự chăm sóc cẩn thận của Lạc Băng, Trần Phi đêm hôm đó liền tỉnh lại.
"Đây là Thiên Đường a?"
Trần Phi gối lên chân của Lạc Băng, cảm thấy trên mặt truyền đến cảm giác được vuốt ve, nếu không phải Lạc Băng véo tai, có cơn đau truyền đến, Trần Phi thực sự nghĩ rằng mình đã chết.
"Chị Lạc Băng!"
Trần Phi sau khi phản ứng kịp nhận ra đây không phải ảo ảnh, cũng không phải Thiên Đường, mà là người thật!
Lúc này liền chồm dậy, đem Lạc Băng ôm vào lòng.
Đôi má trắng như tuyết của Lạc Băng hơi đỏ lên, cô gần như thở không ra hơi.
Ngay lập tức, cô cảm thấy tay Trần Phi có chút không trung thực.
"Ba!"
Trên đầu Trần Phi gõ một cái, Lạc Băng ngại ngùng nói: "Bị thương nặng như vậy, vẫn còn không an phận. Cẩn thận tôi chặt cậu a, nghỉ ngơi đi!"
Nhưng ngay sau đó, cô liền giật mình, Trần Phi vừa mới lấy ra viên đạn sau ca phẫu thuật, vậy mà mới được bao lâu, đã khỏe mạnh hoạt động, khôi phục cũng quá nhanh a?
Nhưng Lạc Băng cũng không nghĩ nhiều, dù sao Trần Phi hồi phục càng sớm thì càng tốt.
"Không có cách nào, đã quá lâu rồi không nhìn thấy đôi chân dài trong đôi tất chân này a."
Trần Phi nghiêm mặt cười nói.
Lạc Băng có vẻ ngoài xinh đẹp, nhưng đôi chân vô song này chỉ có thể được mô tả là 'Hoàn Mỹ'.
Như vậy, khuôn mặt của Lạc Băng lại đỏ lên.
"Cậu thật sự không sao chứ? Vẫn là ngủ một giấc đi!" Lạc Băng quan tâm hỏi.
Dù sao, Trần Phi trước đó đã bị thương rất nặng.
"Việc nhỏ, ngày mai sẽ ổn thôi."
Trần Phi chẳng để ý nói, mặc dù vết thương trên người vẫn còn rất đau nhưng chỉ cần một ngày mới đến, một giọt lưu quang chất lỏng mới sẽ được cô đặc lại trong bình lưu ly.
Sau khi uống, những vết thương này chắc chắn sẽ lành lại.
Tính đến bây giờ, Trần Phi đã uống hai giọt lưu quang chất quảng, có thể cảm nhận rõ ràng rằng thể chất của mình đã mạnh hơn vài cấp.
Nhưng ngay sau đó, Trần Phi nhận ra rằng lúc này hắn đang ở trong một căn phòng rất lạ lẫm.
Hồi tưởng lại, trước đó hắn đã phải đối mặt với sự truy đuổi của đám người Morrison, nhưng lúc này vẫn có thể còn sống?
"Chị Lạc Băng, tôi đang ở đâu a? Sao chị lại xuất hiện ở đây? Không phải chị bị bạo chúa đầu tiên bắt đi sao?"
Trần Phi trong lòng mơ hồ đoán được điều gì đó, rốt cuộc chỉ dựa vào Lạc Băng thì tuyệt đối không thể cứu mình khỏi đám cướp biển như vậy.
Nghĩ đến thời điểm Morrison hành động lúc trước, Trần Phi đoán: "Đây là Quân Lâm đảo?"
Lạc Băng nhẹ gật đầu.
Trần Phi đột nhiên cau mày và trở nên cảnh giác.
“Bọn họ hẳn là không có ác ý.” Lạc Băng thì thào: “Trước đó, cũng là Triệu Càn Khôn xuất thủ đánh lui Morrison. Hắn mang tôi đến, vẫn là để tôi ở trên đảo. Mỗi ngày bao ăn quản uống, ngoại trừ việc không cho tôi rời đi ra bên ngoài, thật giống như tôi không tồn tại. "
Trần Phi càng nghe càng cảm thấy kỳ quái.
Nếu nói mục đích đối phương là Lạc Băng, vậy làm sao có khả năng đem để ở chỗ này? Thể nhưng lại không để cho Lạc Băng rời đi, điều này chỉ cho thấy Lạc Băng có giá trị đối với chúng.
Về phần muốn dùng để làm gì, Trần Phi không biết.
"Để tôi mang chị đi?"
Trần Phi cảm thấy chính mình vẫn nên rời đi chỗ thị phi này.
Mặc dù Triệu Càn Khôn đã ra tay giúp đỡ, nhưng không có nghĩa là đối phương có thiện chí. Loại chuyện này không chắc chắn, đã là dưới trướng đệ nhất bạo chúa, vậy khẳng định không phải là lương thiện, coi như vừa thiện vừa ác tồn tại, Trần Phi cũng không muốn trêu chọc.
Mặc dù nhiệm vụ là đối phó với mười tên bạo chúa đứng đầu, nhưng Trần Phi rõ ràng tự mình hiểu lấy, lúc này hắn tuyệt đối không phải đối thủ của Quân Lâm đoàn.
Ngay cả bạo chúa thứ ba hắn còn không đánh được, thực lực rõ ràng là chưa đủ.
"Chúng ta hẳn là không thể rời đi. Tôi chỉ có một chiếc cano nhỏ, phạm vi di chuyển rất hạn chế. Muốn lấy được tàu là không có khả năng, bởi vì trên Quân Lâm đảo căn bản không có mấy chiếc", Lạc Băng nói.
"Không có nhiều tàu? Đây là ý gì? Diệp Quân Lâm thế nhưng là đệ nhất bạo chúa, phải biết bạo chúa thứ hai Kiệt, có tới một trăm ngàn thuộc hạ, Diệp Quân Lâm khẳng định so với hắn phải càng nhiều a, đúng không?" Trần Phi không hiểu nói
"Không."
Lạc Băng lắc đầu nói nhỏ: "Tổng cộng chỉ có sáu người!"
Trần Phi trầm mặc một hồi, cho rằng mình nghe nhầm.
"Sáu người?"
"Đúng vậy, chỉ có sáu người trong Quân Lâm đoàn. Diệp Quân Lâm là người đứng đầu, dưới trướng hắn có năm người, không có thuộc hạ."
"Làm sao có khả năng? Dưới trướng đệ nhất bạo chúa, chẳng lẽ không có đội quân cướp biển nào sao?" Trần Phi vẫn không thể tin được.
“Ít nhất là từ những gì tôi biết, là không có.” Lạc Băng nói những gì mình biết: “Trong Quân Lâm Đoàn có sáu người, theo thứ tự là Diệp Quân Lâm, Triệu Càn Khôn, Ngô Thiên, Tiết An, Quách Ngưu, Diệp Điềm Điềm. "
“Các danh tự này, bọn họ đều là người Đại Hạ?” Trần Phi sửng sốt một chút.
"Vậy a? Tôi cũng không có để ý."
"Thật đúng là không nghĩ tới, chỉ có sau người, liền có thể ngồi vững vàng vị trí đệ nhất. Thật không thể tin được", Trần Phi ngạc nhiên.
"Bởi vì bọn họ đều thân mang tuyệt kỹ, giống như Triệu Càn Khôn, đã đem Thiết Sa Chưởng luyện đến mức đạt tới cảnh giới biến hóa. Đó là lý do tại sao không ai dám khiêu khích họ."
Lạc Băng nói với Trần Phi những gì mình biết: "Thiết Sa Chưởng Triệu Càn Khôn, Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam Quách Ngưu, Kim Cương Cước Tiết An, Thiết Đầu Công Ngô Thiên, Diệp Quân lâm không biết sâu cạn, còn em gái Diệp Điềm Điềm của hắn, cũng không biết thực lực cụ thể. "
Đây là sáu người trong Quân Lâm đoàn.
"Dù có lợi hại đến đâu cũng không thể chống lại súng đạn a? Như Morrison, mang theo hàng chục ngàn người xông tới, chẳng lẽ sáu người có thể lật trời?"
Trần Phi tuyệt đối không tin sáu người này có thể là đối thủ của mấy chục ngàn người, bọn họ cũng không phải thần tiên a.
Bạn cần đăng nhập để bình luận