Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 163: Trần Phi thực sự rất đáng tin cậy

"Cậu ... cậu làm gì vậy? Ai bảo cậu động thủ!"
Tiểu Y đuổi theo, hai mắt đỏ hoe, tức giận nói: "Cho dù muốn xử lý Bob thì cũng là chuyện riêng của chúng ta, liên quan gì đến cậu?"
Trần Phi liếc cô một cái rồi thờ ơ nói: "Bởi vì hắn suýt chút nữa giết tôi. Đội của cô rất nghiệp dư, hơn nữa hắn còn có hệ thống định vị, nếu không giải quyết ngay thì giữ lại đến tết sao?" "
Tiểu Y bị Trần Phi nói á khẩu không trả lời được, chợt không kìm được nước mắt khóc òa lên. Không phải vì một mình Bob, mà vì sự sụp đổ của cả tiểu đội S. Sau rất nhiều năm của một nhóm năm người, ba người trong số họ đã chết trong một ngày, chỉ còn lại cô và đội trưởng.
"Tôi thay Bob xin lỗi cậu."
Đường Ngạo Sương nói với Trần Phi, giọng điệu bình tĩnh, nhưng có thể nghe thấy sự đau buồn của cô. Dù rất ghét cách cư xử của Bob, nhưng giờ hắn đã chết rồi, dù không muốn tha thứ những cũng vì sự ra đi của hắn mà trở nên thoải mái.
Tiểu đội S lúc này chỉ còn lại mình cô và Tiểu Y, trải qua sự giận giữ và bi thương, Đường Ngạo Sương cũng đã lấy lại được bình tĩnh, cô biết rất rõ điều quan trọng nhất lúc này là tìm cách sống sót.
"Bọn chúng đang ở ngay phía trước!"
"Tín hiệu đã khóa chặt, nhanh lên!"
"Chỉ cần đem thằng nhóc kia xử lý, sẽ chỉ còn lại hai cô gái!"
Tiếng la hét của những tên cướp biển vang lên từ phía sau,Trần Phi trực tiếp đi thẳng vào sa mạc. Bây giờ không còn lối thoát, muốn sống sót rời khỏi đây thì phải ra khỏi sa mạc này và tìm một bến cảng khác.
Đường Ngạo Sương và Tiểu Y cũng thu dọn tâm trạng, không dám lơ là, cùng nhau đi vào sa mạc.
Tại chỗ thi thể của Bob, một người đàn ông khổng lồ với cơ bắp cuồn cuộn khắp cơ thể bước đến, dùng chân đạp thi thể của hắn, khiến nó tan ra thành từng mảnh.
"Phế vật, một chuyện đơn giản như vậy cũng làm không xong."
Gade hừ lạnh một tiếng, nói với thuộc hạ: "Sa mạc này là sân nhà của chúng ta, nghe lệnh, lập tức truy kích! Nhất định phải bắt sống Đường Ngạo Sương! Hừ, giết nhiều thuộc hạ của ông như vậy, nếu không giết chết mày, ông đây sẽ không lăn lộn nữa! "
Theo lệnh của Gade, tất cả năm trăm tên cướp biển bắt đầu truy đuổi trong sa mạc!
Sự chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm trong sa mạc là rất lớn, sa mạc ban ngày nóng đến mức ngột ngạt, lên đến hơn bốn mươi độ, còn ban đêm thì đầy gió lạnh! Nhiệt độ thậm chí có thể giảm xuống dưới mức không đội!
Lúc này tuy rằng chưa đến mức không độ, nhưng cũng không tốt hơn bao nhiêu, tuyệt đối không vượt quá mười độ. Trần Phi cũng hai cô gái đến đây trong trang phục mùa hè, lúc này cả người run lên vì lạnh, bị gió thổi, cát vàng cuộn lại, đau như dao cứa vào người.
"Đội trưởng, chúng ta, chúng ta hình như bị lạc đường!"
Tiểu Y đi được một lúc, trong lòng có chút vội vàng. Nhìn xung quanh, chỉ thấy dưới bầu trời đầy sao, khắp nơi là một bãi cát rộng mênh mông. Hoàn toàn không thể phân biệt được phương hướng, và ngay cả vị trí của chính mình cũng bắt đầu trở nên mờ mịt.
Lông mày của Đường Ngạo Sương cũng nhăn lại, lần nay nguy thật rồi, nếu cô phân biệt sai phương hướng? Đó không phải là tự chui đầu vào lưới sao? Cô biết rất rõ rằng đám cướp biển sẽ quen thuộc với sa mạc này hơn, vì vậy nếu họ đi sai một bước, cũng có thể rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
"Đi theo tôi, sẽ không bị lạc đường."
Lúc này, giọng nói nhàn nhạt của Trần Phi đột nhiên vang lên khiến cả hai cô gái đều sững sờ. Nhìn thấy vẻ mặt chắc chắn của Trần Phi, hai người kém chút đều tin là thật.
"Cắt, làm sao cậu có thể xác định là đang đi đúng hướng a?"
Tiểu Y trực tiếp nghi ngờ nói.
Trong lòng cô có chút oán hận Trần Phi, mặc dù cô biết hành động của Trần Phi không sai. Nhưng không có cách nào, tiểu đội S biến cố tràn lan, khiến cô có chút bất an.
“Nếu không tin tôi, cứ ở đấy đi, đừng có đi theo tôi.” Trần Phi hờ hững nhún vai, chỉ cần không đi theo mình, kết cục hẳn là chết không thể nghi ngờ.
Nhưng Trần Phi không nói nhảm, hắn với Tiểu Y hay Đường Ngạo Sương cũng không có tình nghĩa gì, chỉ là sự hợp tác mà thôi, cũng sẽ không bởi vì hai người là phụ nữ mà mất đi lý trí.
Trần Phi sẵn sàng vì phụ nữ đánh đổi mạng sống của mình, nhưng tiền đề là người phụ nữ đó phải xứng đáng. Ít nhất hai người trước mặt này, cũng không có trong hàng ngũ đó.
"Trần Phi, cậu có thể nói một chút nguyên nhân không, chúng tôi chỉ muốn biết thêm tri thức."
Nhưng Đường Ngạo Sương lại bước tới, cô không giống như Tiểu Y hành động nóng nảy. Biết rõ rằng Trần Phi có bản lĩnh tuyệt vời, cho nên vào lúc này, nhất định phải đoàn kết. Mặc dù lạnh lùng và kiêu ngạo như cô, cũng phải hạ thấp xuống.
"Nhìn thấy những cây xương rồng đó không?"
Trần Phi chỉ vào cây xương rồng rất nhỏ mọc đầy gai trên đường đi.
"Chúng tôi không bị mù, vậy nếu chúng tôi nhìn thấy nó thì sao? Không phải trong sa mạc chỗ nào cũng có cây xương rồng sao?" Tiểu Y bĩu môi, tiếp tục chống lại Trần Phi, nhưng thay vì đi vòng quanh, cô lại đi theo sau Trần Phi.
Đường Ngạo Sương cau mày kéo Tiểu Y. Thấy vậy, Tiểu Y le lưỡi, biết rằng đội trưởng không muốn xảy ra xung đột với Trần Phi, nên cô đành ngậm miệng lại.
"Người với người cũng không giống nhau. Giống như tôi với cô. Đúng không? Ví dụ như tôi thông minh, nhưng cô lại vô cùng ngu ngốc." Trần Phi chuyển chủ đề, mỉa mai nói, "Như vậy, cây xương rồng cũng vậy. Trông tất cả các loài xương rồng đều giống nhau, nhưng đó là do cô thiếu kiến thức. Nhưng với tôi xem, chúng hoàn toàn khác nhau. "
Tiểu Y tức giận đến mức sắp không nhìn được, Trần Phi đây là nói bóng nói gió chế nhạo mình a?
Đường Ngạo Sương cũng kéo áo Trần Phi, hiển nhiên Tiểu Y chỉ là một thành viên trong đội, hơn nữa lúc bình thường cô cũng hay thiên vị cô ấy, không thể cứ đứng yên nhìn Trần Phi chế nhạo.
"Những gì tôi đang nhìn là cây xương rồng la bàn nhỏ xen lẫn với cây xương rồng lớn. Một trong những đặc điểm của cây xương rồng như vậy là nó luôn phát triển về phía nam. Đúng như tên gọi của nó, giống như la bàn, nó có thể được sử dụng để xác định phương hướng. Và chỉ cần xác định được Một phương hướng, thì ba phương hướng còn lại không cần nói cũng hiểu. ”Trần Phi nhẹ nói.
Nghe được lời giải thích này, ánh mắt của Tiểu Y lập tức mở to, bầu không khí khó chịu trước đó đối với Trần Phi như đọng lại, tràn đầy kinh ngạc. Cây xương rồng này còn ẩn chứ nhiều bí mật như vậy? Điều này thực sự chưa từng nghe đến a.
Đường Ngạo Sương cũng vô cùng sửng sốt, kiến thức này nghe có vẻ đơn giản nhưng lại vô cùng hữu ích. Phải biết rằng trong một môi trường hoang dã xa lạ, điều quan trọng nhất là phân biệt phương hướng. Chỉ khi làm điều này, mới có thể chuyển nguy thành an.
Trần Phi thực sự rất đáng tin cậy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận