Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 128: Vào rừng đi săn

Trần Phi vô cùng lo lắng, dìu Michelia vào hang, chỉ thấy cô đang cuộn mình co lại thành một quả bóng, mồ hôi nhễ nhại, trông vô cùng đau đớn. Răng cắn chặt môi, nhẹ nhàng run rẩy.
Điều này đã xảy ra vài lần trong tháng qua. Trước đó Trần Phi cũng không có cách nào tốt, mỗi lần bị là đều vào đêm khuya, khi thân thể bị thương, lại vào trời tối, không thể tùy tiện đi vào rừng cây, chỉ có thể bảo cô chịu đựng cho qua.
Nhưng bây giờ đang là ban ngày, mặt trời phải một lúc nữa mới lặn, Trần Phi quyết định đi vào rừng để xem xét và tìm kiếm xem có thể tìm được thứ gì đó có thể giảm đau bụng. Thiên nhiên là một kho báu, sẽ luôn có những thứ phù hợp, hy vọng có thể bắt gặp.
Hơn nữa, Trần Phi cũng nhận thấy khoảng thời gian giữa các lần đau bụng của cô ngày càng ngắn lại. Hiển nhiên, nó cũng liên quan đến việc ăn uống thất thường ở hòn đảo này.
Tuy ở trên bờ, ngày nào cũng dựa vào bẫy bắt cá, chết đói cũng không có. Thế nhưng là, muốn ăn ba bữa một ngày, căn bản là không thể nào. Chưa kể đến đúng giờ, có được một bữa ăn cũng không phải dễ dàng.
Chính xác mà nói, rất hiếm khi có thể ăn được hai bữa một ngày. Hầu hết các ngày, cả hai chỉ được ăn một bữa để duy trì năng lượng ở ngưỡng cơ thể cần. Vì vậy, sau một tháng như thế này, đã gây ra càng nhiều tổn thương hơn cho Michelia, người vốn đã hay mắc bệnh đau bụng.
"Đừng, đừng bỏ em lại, Chủ nhân..."
Cô gái vươn bàn tay nhỏ bé ra, nắm lấy ngón tay Trần Phi, nhíu mày thật chặt, yếu ớt lẩm bẩm.
"Tôi đi tìm thuốc cho em a."
Trần Phi giải thích, nhưng Michelia vẫn không ngừng lắc đầu, càng nắm chặt ngón tay của Trần Phi hơn, không muốn để Trần Phi rời đi.
"Được rồi, tôi sẽ mang em đi cùng a."
Không thể nào cứ tiếp tục như vậy được, hai lần trước đều náo loạn gần như cả đêm, phải đến khi ngủ thiếp đi vì kiệt sức, mới có thể chịu nổi. Đối với cô mà chính là một loại thống khổ, và Trần Phi nhìn cũng cảm thấy không thoải mái. Dứt khoát bế cô và đi vào rừng.
Tuy rằng cùng nhau đi vào trong rừng rậm, cùng với trọng lượng tăng thêm, tình huống sẽ nguy hiểm hơn, nhưng nếu để cô một mình ở trên bãi biển, Trần Phi cũng khó yên tâm. Dù sao, tình trạng của cô bây giờ, bất kỳ dã thú nào cũng có thể dễ dàng lấy mạng cô.
Huống hồ, Michelia rất nhẹ, ước tính chỉ chưa đầy bốn năm cân nên việc bế cô không mấy khó khăn.
Khu rừng này không khác lắm so với khu rừng mà Trần Phi đã ở trước đó. Xét cho cùng, chúng đều là rừng rậm nhiệt đới nên có rất cây cối trên quần đảo.
Trần Phi bế Michelia và dùng một thanh gỗ gõ vào mặt đất trước mặt mình để ngăn bọ cạp và rắn độc.
Nhưng Trần Phi cũng không đi theo đường thẳng, như thế sẽ đi sâu vào rừng rất nhanh và tăng nguy hiểm. Thay vào đó, hắn chỉ đi loanh quanh ở bìa rừng, đi dọc theo bờ biển, để cho dù có chuyện gì xảy ra, hắn đều có thể quay trở lại bãi biển càng nhanh càng tốt.
“Chủ nhân đừng lo lắng, em nằm nghỉ một chút là bình thường lại thôi. Michelle không sợ đau.” Michelia đang nằm trên lưng, liền thì thầm vào tai Trần Phi, trong lòng vô cùng áy náy, cảm thấy mình như một cản trở, vô dụng vướng víu.
Trần Phi không trả lời cô, và tiếp tục tìm kiếm cẩn thận. Mồ hôi túa ra trên trán, trong khu rừng nhiệt đới đầy oi bức này khiến người ta cảm thấy bực bội. Nhưng Trần Phi vẫn cưỡng chế bình tĩnh lại, không buông tha một gốc cây nào.
Trên đường đi, gặp rất nhiều cây cỏ, chúng đều có chức năng riêng, nhưng lại không thấy cây có tác dụng chữa đau bụng.
Nhìn thấy mặt trời sắp lặn xuống núi, trên người Michelia đã đổ đầy mồ hôi lạnh, Trần Phi cũng bắt đầu trở nên lo lắng.
Đột nhiên, hai mắt Trần Phi sáng lên!
Chỉ nhìn thấy một cái cây trước mặt, trông không khác mấy so với những cái cây còn lại, nhưng vỏ trên thân cây trông giống như một bộ đồ ngụy trang.
Trần Phi bước nhanh về phía trước, xem kỹ thì thấy nụ hoa trên cây đều là hình nón độc nhất vô nhị. Các lá cây đều là những lá đơn giản mọc xen kẽ nhau, hình dài và có những đầu chồi non bên trên thân cây.
"Không sai được, đây chính là cây sữa bò, ha ha ha!"
Trong lòng hưng phấn, Trần Phi lấy dao quân dụng ra, chém mạnh vào thân cây, chặt đứt một mảng lớn vỏ cây, lập tức thấy nhựa cây màu trắng sữa chảy ra!
"Michelia nhỏ bé, nhanh lên, uống nhiều nhựa cây một chút!"
Trần Phi ôm lấy Michelia, đưa cái miệng nhỏ nhắn của cô vào thân cây vừa bị chặt, để nhựa cây chảy vào miệng cô.
"Đây được gọi là cây sữa bò, vì nhựa cây màu trắng trông giống như sữa bò, nhựa cây này có tác dụng giảm đau bụng và có hiệu quả chữa bệnh rất tốt. Phải nhớ vị trí này, nếu bị bệnh lại có thể trực tiếp tìm. .. ”Trần Phi vui vẻ nói.
Cây sữa bò cũng không phải là loại cây phổ biến trong việc chữa đau bụng. Nếu không, sẽ không mất nhiều thời gian để tìm thấy như vậy. Vì vậy, Trần Phi phải ghi nhớ vị trí này.
"Khá hơn chút nào không?"
Một lúc lâu sau, thấy Michelia cũng uống nhiều, Trần Phi ân cần hỏi.
"Ừ, chủ nhân, xem ra hết đau rồi! Cẩu cẩu cảm ơn chủ nhân"
Mặc dù má Michelia vẫn còn hơi tái nhợt và trán lấm tấm mồ hôi lạnh, nhưng rõ ràng tình trạng của cô đã tốt hơn trước rất nhiều, lông mày cũng giãn ra nên không có chuyện gì xảy ra.
Khi Trần Phi cõng cô về hang, trời đã tối.
Ngọn lửa được bùng lên, ánh lửa chiếu vào khuôn mặt của Trần Phi và Michelia.
"Ngày mai phải tiến sâu vào rừng rậm."
Ở trên bờ biển mặc dù an toàn hơn một chút, nhưng ăn uống lại là một vấn đề lớn. Những chiếc bẫy bắt cá của Trần Phi đều cần đến sự may mắn. Đặc biệt là bẫy san hô, vài ngày cũng không thấy cá tiến vào.
Mặc dù bẫy bắt cá bằng chai nhựa tương đối ổn định nhưng toàn là cá nhỏ, hầu như ngày nào hai người cũng trông cậy vào hàng chục con cá nhỏ để kiếm một bữa ăn, nếu về lâu về dài thì không thể được.
Nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn như thế này, nếu là gặp được đội cứu hộ quốc tế đến thì còn tốt. Nếu như gặp được kẻ thù, mà bụng đều không ăn no, làm sao có thể chiến đấu với bọn chúng và cướp tàu?
"Em nghe chủ nhân."
Michelia tự nhiên không có phản đối, mỗi ngày cô cũng đói bụng đến hoảng, có thể đi săn trong rừng rậm cũng không tệ lắm. Dù sao, thường nghe thấy tiếng kêu của dê rừng bên trong, vừa nghĩ đến thịt dể nướng, cũng không nhịn được chảy nước miếng.
"Giữ vững tinh thần rồi ngủ đi."
Trần Phi nói xong liền chuẩn bị nghỉ ngơi.
Kết quả là Michelia giống như một con cá chạch trơn mềm, chui thẳng vào vòng tay của Trần Phi, áp
"Chủ nhân ôm cẩu cẩu ngủ a"
...
Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Phi kiểm tra bẫy bắt cá, phát hiện đêm qua đánh được hơn chục con cá nhỏ, tất cả đều mang ra ngoài nấu ăn sáng ngay. Sau khi ăn xong, liền cùng Michelia đi vào rừng rậm.
Cả hai đều mang cung tên trên lưng, cẩn thận quan sát dọc đường xem có bắt được con mồi nào không. Đồng thời, hắn cũng tràn đầy cảnh giác, càng vào sâu trong rừng rậm, càng ngày càng có nhiều dã thú, nguy hiểm cũng sẽ dần dần tăng lên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận