Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 102: Chu Định bùng nổ

Chu Định nghe thấy một âm thanh khó tả phát ra từ phòng ngủ.
Đột nhiên tim đập dữ dội, gân xanh trên trán nổi lên, hô hấp như ngừng lại.
Lấy hết can đảm, hắn đẩy cửa phòng mình ra, trái tim của Chu Định như muốn nổ tung ngay lập tức!
Đôi nam nữ trong phòng đột ngột dừng lại và ngạc nhiên nhìn ra cửa.
"Ông, ông Chu!"
Vợ của Chu Định nhanh chóng đắp chăn lên người, vẻ mặt đầy kinh hoàng cùng áy náy.
Mà đứng ở nơi đó, là đội trưởng đội vệ sĩ, Joseph!
Nhìn thấy Chu Định mặt biến thành gan lợn, Joseph sau một hồi sửng sốt lập tức bình tĩnh lại, không nhanh không chậm mặc quần áo, chẳng những không có chút nào hoảng sợ mà nhìn Chu Định chế giễu, lãnh đạm nói: "Không đến hiện trường hôn lễ trông coi đi, còn về nhà làm gì? Muốn bị trừ lương sao?"
Hắn thậm chí còn không biết hôm nay trong nhà thờ xảy ra chuyện gì, thu xếp xong công việc liền đến nhà Chu Định.
"Tao giết chết mày!"
Chu Định tức giận, định lao về phía trước. Kết quả là đột nhiên bị đá một cước, đạp vào bụng rồi ngã lăn xuống đất.
"Loại người như mày, còn dám trước mặt tao kêu gào?"
Joseph hừ lạnh một tiếng, giẫm lên đầu Chu Định, ngạo nghễ nói: "Ông đây thích chơi vợ của mày đấy, có chuyện gì sao? Nếu mày còn muốn ở lại đây, hãy coi như không nhìn thấy gì. Bằng không mà nói, tao không ngại để cho hai người xéo khỏi đây a! "
Một cơn tức giận tột độ nhanh chóng dâng lên trong lồng ngực của Chu Định. Khuôn mặt bị giẫm trên mặt đất đã biến dạng, đã đỏ bừng cả lên rồi!
Thấy vậy, vợ của Chu Định nhanh chóng nắm lấy cánh tay của Joseph và van xin: "Đừng đánh chồng tôi, có chuyện gì hãy bình tĩnh nói".
"Ba!"
Joseph vung tay trái tát cô một cái, "Câm miệng, đồ chó cái! Lại nhao nhao nữa, đừng trách ông mày ra tay với con gái chúng mày!"
"Mày muốn chết!"
Chu Định bỗng nhiên thoát khỏi chân Joseph, đứng dậy, lấy khẩu súng trong túi ra, nhắm thẳng vào Joseph.
Joseph sửng sốt một chút, sau đó cười thành tiếng, khinh thường nhìn Chu Định, chỉ vào đầu hắn, khinh thường nói: "Nào, bắn, bắn, bắn ở đây. Mày chỉ một ông già vô dụng! Nếu không phải do vợ mày hầu hạ, tao đã sớm đuổi mày đi từ lâu rồi! Yên tâm, con gái mày sau này cũng sẽ là một món đồ chơi cho tao! Mày không phải chỉ có thể trơ mắt nhìn ... "
"Phanh !!"
Lời còn chưa dứt, bỗng có một tiếng nổ lớn vang lên!
"A a a!! Mày dám bắn tao, mẹ nó, làm sao mày dám bắn tao!?"
Joseph đau đớn rú lên, ôm chặt lấy bụng mình, máu tười đỏ thắm dần dần rỉ ra, hắn cố gắng dãy dụa muốn lấy súng của mình ra.
"Phanh!"
Lại thêm một tiếng, phía lưng Joseph liền trở nên đau đớn, chỉ cảm thấy nửa người tê dại, ngã xuống đất co giật.
"Đừng, chú Chu, tôi sai rồi, tha mạng, tha mạng cho tôi !! Nếu giết tôi, chú cũng chết, vợ chú cũng bị đuổi ra ngoài, và con gái của chú không có ai chăm sóc cũng sẽ chết !!" "
Vào lúc này, Joseph cuối cùng cũng cảm thấy sợ hãi cái chết, sự kiêu ngạo trên người hắn đã biến mất không thấy đâu. Tất cả những gì còn lại chỉ là khát vọng được sống.
Hắn không bao giờ có thể tưởng tượng được Chu Định vốn luôn nhịn nhục lại dám phản kháng lại, thậm chí còn dám bắn chính mình!
"Phanh phanh phanh!!"
"Ách ……!"
Đáp lại hắn lại là vài tiếng súng. Joseph như một con vịt bị bóp nghẹt cổ họng, sau khi thốt ra được hai từ, hắn liền ngã xuống đất và không thể động đậy được nữa.
Vợ ông Chu cũng ngốc trệ, cô chưa bao giờ thấy chồng mình như thế này.
"Đi, đi, chúng ta cùng nhau rời đi! Chúng ta có thể trở về Đại Hạ."
Chu Định bước tới và giúp vợ mặc quần áo. Hắn biết rằng đó không phải là lỗi của cô. Joseph đe dọa công việc của và con gái hắn. Nỗi đau và sự thù hận trong lòng cũng đã đi theo cái chết của Joseph, đều đã tan biến. Giờ hắn chỉ muốn cùng vợ và con gái ra đi và sống một cuộc sống tốt đẹp, ổn định.
"Phanh!"
Nhưng trong giây tiếp theo, vợ hắn bất ngờ cầm súng bóp cò tự sát.
Trong lúc đó, vợ ông Chu sắc mặt trắng bệch.
"Ông Chu, thực xin lỗi, tôi đã không còn mặt mũi nào để rời đi cùng ông. Mang theo con gái của chúng ta đi, trở về sống một cuộc sống tươi đẹp..."
Nói xong, liền cúi đầu và không còn hơi thở.
Chu Định sững sờ một lúc, như thể linh hồn đều bị xé toạc, chỉ thấy hắn lệ rơi đầy mặt không thể nói lên lời.
"Tôi chỉ muốn sống, tôi chỉ muốn sống!! Tại sao, một chuyện đơn giản như thế, lại có thể khó khăn vậy !!"
Hắn không ngừng gào thét cho đến khi mắt đỏ hoe.
Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, hắn cố nén cảm xúc xuống, đi vào phòng tắm rửa mặt, hít một hơi thật sâu, đi sang phòng bên cạnh, nhìn thấy con gái đang ngủ say, liền bế cô lên.
"Ngô, ba ba, chúng ta đi đâu thế?"
Con gái Chu Tiểu Tuệ dụi dụi mắt, tựa hồ còn chưa tỉnh ngủ.
"Ngủ tiếp đi, Ngủ tiếp đi."
Chu Định cố gắng kìm nén nước mắt và đưa con gái ra khỏi nhà với tốc độ nhanh nhất, chạy từ đường mòn đến bến cảng.
Nhìn thấy Chu Định máu me khắp người chạy tới, Trần Phi ngây ngẩn cả người.
"Chú Chu, chú bị sao vậy?!"
Trần Phi vội vàng hỏi, trong lòng dấy lên một linh cảm xấu.
"Tiểu Phi, đây là con gái Chu Tiểu Tuệ của tôi. Hãy đưa cô ấy trở về Đại Hạ. Tôi sẽ không đi cùng với cậu. Tôi còn có việc phải làm." Chu Định nói xong, liền nhìn Trần Phi với vẻ mặt cầu xin.
“Không sao, cháu sẽ chăm sóc Tiểu Tuệ thật tốt. Chú Chu, đến cùng là chú có chuyện gì vậy?” Trần Phi không nhịn được hỏi.
"Không có việc gì, nhanh đi thôi! Hiện tại sở cảnh sát đã xuất động đi tìm các người!" Chu Định nói xong liền quay người rời đi.
Khi Chu Định biến mất, lúc này Trần Phi mới ôm Chu Tiểu Tuệ đang trong giấc ngủ lên cano.
Với tiếng động cơ gầm rú, chiếc cano nhanh chóng lái về phía căn cứ trên biển của Lương Đình.
Đi được nửa đường, Chu Tiểu Tuệ mới mở mắt tỉnh dậy.
"Tiểu Tuệ a, cái này..."
Trần Phi hơi bối rối và không biết giải thích chuyện gì đã xảy ra với cô gái tuổi nhỏ tuổi này. Ngay cả bản thân Trần Phi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.
"Cha em đi chịu chết."
Giọng nói lãnh đạm của Chu Tiểu Tuệ khiến Trần Phi sửng sốt.
Lục Nghiên bên cạnh cũng sững sờ.
"Cái gì? Ý em là sao?!"
Khi Chu Tiểu Tuệ nghe xong lời nói, cô đem những gì đã xảy ra ở ký túc xá vừa rồi nói ra với vẻ mặt thất thần. Dường như không có bất kỳ cảm xúc nào.
Nhưng khi nói xong, mắt cô bé cuối cùng vẫn đỏ hoe.
"Em biết, em luôn biết tất cả mọi chuyện, nhưng em có thể làm gì khác hơn là giả vờ ngủ? Sớm muộn gì ngày này cũng sẽ đến, cuối cùng chuyện cũng xảy ra ..." Chu Tiểu Tuệ che mặt khóc lóc thảm thiết.
Trong lòng Trần Phi có chút hương vị hỗn loạn!
"Thực xin lỗi!"
Thật lâu sau, hắn chỉ có thể yếu ớt nói ra ba chữ vô nghĩa này.
"Ôm, thực có lỗi a."
Lục Nghiên cũng đỏ cả mắt, không biết nên an ủi Chu Tiểu Tuệ như thế nào.
Nếu như Trần Phi không lẻn vào đội vệ sĩ để cứu cô thì mọi chuyện đã không phát triển như thế này. Cả hai người đều đầy tự trách và tràn đầy áy náy trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận