Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 89: Bước đầu tiên của kế hoạch

Đôi mắt của Lilith trừng to đến mức khó có thể tin được, còn tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác.
"Cái gì, cậu nói cái gì?!"
“Tôi đã nói, chỉ cần cô hợp tác với tôi, việc tiêu diệt Rosen sẽ chỉ cần một tuần. Không, thậm chí có thể không tới một tuần.” Trần Phi lặp lại một lần nữa, vẻ mặt không chút suy xét.
Tiểu Thất bước tới, đưa tay sờ trán Trần Phi, "A, cơn sốt đã hạ nhiều rồi, làm sao vẫn còn nói mê sảng a? Nhanh đi ngủ một giấc, nghỉ ngơi đi."
"Trẻ con đi sang một bên chơi, đừng quấy rầy người lớn bàn chuyện."
Trần Phi vỗ tay Tiểu Thất ra, cô gái xui xẻo này.
Tiểu Thất bĩu môi, yên lặng lui về phía sau lưng Lilith.
Lilith nhìn chằm chằm Trần Phi hết lần này đến lần khác, lại phát hiện rằng ánh mắt của hắn cực kỳ tự tin, hoàn toàn không giống như đang nói láo một chút nào.
“Làm thế nào cậu có thể giúp tôi giết Rosen trong vòng một tuần?” Nàng không nhịn được liền hỏi.
Nếu người khác nói điều này trước mặt cô, đã sớm bị coi là kẻ mất trí và bị một kiếm bổ đôi rồi.
Tuy nhiên, Trần Phi lại khác!
“Trước hết, cô hãy sắp xếp cho người cầm lái đuổi theo, tôi sẽ cùng cô nói chuyện chi tiết.” Trần Phi nói.
Tàu chở hàng tốc độ rất chậm nên có thể dễ dàng bắt kịp. Tuy nhiên, nếu có thêm bất kỳ sự chậm trễ nào nữa, con tàu chở hàng có thể sẽ đến được nơi nó muốn đến.
"Được rồi!"
Lilith lập tức hạ lệnh sắp xếp, lập tức dẫn Trần Phi đến phòng của cô, ngoài trừ người bên ngoài, cũng chỉ có duy nhất Tiểu Thất.
Trên tàu của những tên đại cướp biển này, đều sẽ có những gián điệp do những tên cướp biển khác gửi đến. Đây là điều không thể tránh khỏi. Có gián điệp của người khác trên tàu của Lilith, và đương nhiên cũng có gián điệp của Lilith trên tàu của người khác. Nó phức tạp đến mức không thể thanh lý được hết.
Cho nên, khi nói về những việc quan trọng, cần càng ít người càng tốt.
"Có thể nói, Tiểu Thất không phải người ngoài."
Trần Phi khẽ gật đầu, và chậm rãi nói ra kế hoạch của mình ...
Lilith im lặng lắng nghe, vẻ mặt từ bình tĩnh, dần dần trở nên kinh ngạc, thậm chí đến mức phải há to miệng.
Mãi đến khi Trần Phi nói xong kế hoạch của mình, Lilith mới thở phào nhẹ nhõm.
"Kế hoạch của cậu quả thực rất lợi hại. Nếu mọi thứ có thể diễn ra suôn sẻ, chỉ e rằng nó sẽ thực sự sẽ có thể thành công. Tuy nhiên, rủi ro trong đó là quá lớn. Nếu bất kỳ khâu nào trong đó xảy ra sai sót, không chỉ kế hoạch thất bại mà cậu còn có thể bỏ mạng. Và tôi với Rosen cũng sẽ trở thành kẻ thù không đội trời chung. ”Lilith cau mày nói.
"Chị, chị phải suy nghĩ cho thật kỹ a."
Tiểu Thất cũng cau mày, cô rất muốn giúp Trần Phi, nhưng chỉ giới hạn trong việc cứu hắn. Nhưng nếu muốn Lilith bất chấp nguy hiểm, cô cũng sẽ không muốn.
"Lilith, nghề nghiệp của cô là cướp biển, có tinh thần nghề nghiệp một chút được không a. Không dám mạo hiểm, cô làm cướp biển làm cái gì? Trở về làm ruộng không phải tốt hơn sao." Trần Phi bắt đầu vận dụng kỹ năng khích tướng.
Nếu ngay từ đầu, không duyên cớ khích tướng, vậy thì sẽ không có ý nghĩa, chỉ là trò trẻ con.
Nhưng bây giờ thì khác, Trần Phi đã vạch sẵn một kế hoạch hoàn chỉnh, nếu như nó được thực hiện thành công, hắn tin rằng mình có thể đánh bại Rosen trong vòng một tuần. Trong hoàn cảnh như vậy, còn do dự, tung ra một chiêu là điều đương nhiên.
"Cậu quá kiêu ngạo."
Lilith nhìn chằm chằm vào Trần Phi, ánh mắt tràn đầy sự nguy hiểm.
Đã nhiều năm như vậy, từ khi cô phất cờ trên biển, không có người nào dám đối với mình nói như vậy.
"Cảnh báo cậu, hãy cẩn thận khi nói chuyện với chị gái tôi!"
Tiểu Thất tiến lên một bước và chỉ vào Trần Phi, nhưng vị trí mà cô đang đứng lại tình cờ chặn đường xuất thủ Trần Phi của Lilith.
"Ha ha, suy nghĩ kỹ đi a, nếu như có thể chia cắt và thôn tính đám đội trưởng của Rosen, nó sẽ phát triển thành sức mạnh gì? Nếu lại tiêu hóa được đường dây buôn bán của hắn, phỏng chừng vị trí của cô sẽ thẳng vọt là lên." Trần Phi bắt đầu lần thứ hai bước, tô màu cho chiếc bánh nướng.
Khích tướng qua đi, hãy tô thêm màu cho nó, đây là một tuyệt chiêu gồm hai bước liên tiếp a.
Không thể không nói, Lilith thực sự đã động tâm.
"Làm sao để tôi có thể tin được cậu rằng kế hoạch có thể thành công. Mà không chỉ là "lý thuyết giấy". Tôi không sử dụng sai thành ngữ Đại Hạ này chứ?", Lilith nói.
"Cái này không phải là đơn giản hay sao? Bước đầu tiên của kế hoạch này các người không có bất kỳ rủi ro nào. Bước đầu tiên có thể thành công hay không, hôm nay có thể biết được rõ ràng. Nếu thất bại thì các người sẽ không bị mất gì cả, chỉ có tôi sẽ bị chết mà thôi .”Trần Phi nói.
Lilith hít một hơi sâu.
"Được rồi!"
Cuối cùng, cô đã đưa ra quyết định cuối cùng!
Trần Phi cười cười, chỉ cần cô gật đầu, vậy mọi chuyện sẽ dễ dàng nói ra. Sức mạnh của Lilith là một sự trợ giúp vô cùng quan trọng.
"Đừng có thất bại a! Nhất định phải thành công!"
Tiểu Thất nắm chặt tay động viên, đồng thời cũng nói lên nỗi lòng của Lilith. Về cả công lẫn tư, cô đều hy vọng kế hoạch này sẽ thành công.
"Hôm nay, chúng ta hãy lấy máu của Terry trước để tế cờ coi như là sự khởi đầu của một kế hoạch!"
Trần Phi đã sẵn sàng khởi hành, không muốn có bất kỳ sự chậm trễ nào.
Hắn không thể chờ đợi được, muốn giết chết Terry.
Vừa mở cửa liền thấy bác sĩ tàu đi tới, nhìn thấy Trần Phi và Lilith, liền nói: "Cô gái kia tỉnh lại rồi, làm ầm ĩ muốn gặp chủ nhân gì đó, tâm trạng rất không ổn định."
Trần Phi nghe xong liền lập tức chạy đến phòng y tế.
Michelia đang làm ầm ĩ trên giường bệnh chợt nhìn thấy Trần Phiến đến, mắt cô chợt đỏ lên, muốn đứng dậy nhưng vì vết thương quá nặng nên cô không thể cử động được.
"Chủ nhân……"
"Được rồi, đừng nói chuyện, nghỉ ngơi thật tốt."
Trần Phi ngồi bên giường, nhìn khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy của cô gái, trong lòng sát ý càng tăng thêm.
Đôi mắt Michelia tràn đầy phấn khích, Trần Phi vẫn chưa chết, đối với cô mà nói thì đây chính là tin vui nhất.
“Chị Lục đâu?” Cô khàn giọng, suy yếu hỏi.
“Cô ấy, không sao đâu, tôi sẽ đưa cô ấy trở về.” Trần Phi kiên định nói.
Hắn không biết, Lục Nghiên sau khi bị bắt đi có thể sống được không. Nhưng là, Trần Phi chắc chắn sẽ cố gắng hết sức để cứu cô trở về. Mà đánh bại Rosen cũng là một trong những việc cần thiết phải cố gắng. Bằng không mà nói, nếu liên lụy đến kẻ gọi là khách hàng sau lưng hắn thì sao?
Trần Phi không phải kẻ ngốc, Lục Nghiên bị bắt, Michelia bị thương nặng, nhưng hắn lại có thể tỉnh lại trong động băng, điều này cho thấy trong lúc hôn mê, chính bọn họ đã bảo vệ mình.
Cho nên, hắn sẽ cố gắng hết sức.
Nghe tin Lục Nghiên vẫn là bị bắt, đôi mắt của Michelia mờ đi.
“Bác sĩ, tình trạng của cô ấy thế nào, cô ấy đã hoàn toàn qua khỏi nguy hiểm chưa?” Trần Phi hỏi bác sĩ.
"Thật sự là kỳ tích. Tôi không ngờ cô ấy có thể tỉnh lại sớm như vậy. Tôi vẫn nghĩ rằng cô ấy sẽ phải hôn mê ít nhất ba ngày đi. Dựa theo bộ dáng bây giờ, xem ra là đã qua khỏi cơn nguy kịch. Nhưng, nếu muốn rời khỏi giường và tiếp tục đi lại, phải cần ít nhất một tháng. Về việc hồi phục hẳn, phải được đảm bảo trong ba tháng. ”Bác sĩ trên tàu nói.
Trần Phi khẽ gật đầu, gắt gao nắm chặt nắm đấm.
"Chủ nhân, người có thể ôm em một cái được không ...?"
Michelia nói một cách yếu ớt, ánh mắt mang theo sự khẩn cầu.
Trần Phi cẩn thận ôm cô, sợ rằng mình sẽ gây ra tổn thương, nhẹ nhàng ôm cô gái được quấn băng quanh người và xoa dịu mái tóc vàng óng của cô.
Chẳng mấy chốc, cô lại chìm vào giấc ngủ.
Dọc theo đường đi, Trần Phi ngồi bên cạnh giường và không nhúc nhích. Cho đến khi Tiểu Thất đi tới, nói nhỏ vào tai Trần Phi: "Chúng ta sắp đuổi kịp tàu chở hàng."
Trần Phi nghe vậy, nhẹ gật đầu, nhẹ nhàng đặt Michelia trở lại giường bệnh.
Ngay lập tức, anh rời khỏi phòng y tế.
"Chủ nhân, ngài muốn an toàn trở về a ..." Cô gái đột ngột mở haimắt ra, nhìn bóng lưng đang rời đi của Trần Phi, xuất thần suy nghĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận